Hôm nay, là ngày cuối cùng tuổi của tôi còn được bắt đầu bằng số 5...
Trong từng ấy năm có mặt trong cuộc đời, đã biết bao lần tôi phải gồng mình lên...
Khi má tôi mất, 1 ngày trước khi tôi tròn 20 tuổi, một gia đình đang hạnh phúc bỗng vỡ tan, hình như tôi chưa thật sự trưởng thành mà vẫn phải gồng mình lên, chịu đựng nỗi đau, không chỉ là sự bất hạnh của đứa con mồ côi mẹ mà còn là biết bao điều khác nữa, trong đó, có cả những nỗi đau không thể gọi tên và dĩ nhiên cũng không thể diễn tả thành lời.
Rồi tôi có chồng, bỏ SG, mang thai khi tôi còn quá trẻ, tôi gồng mình lên để chịu đựng cơn đau chuyển dạ, tập trung hơi sức để được nghe tiếng khóc của con. Lúc ấy, bên tai, văng vẳng tiếng ba: "Con lớn rồi, con ưng ai thì ba gả cho người đó, nhưng con lấy chồng xa thì ba không có phụ con được...".
Trong suốt chặng đường nuôi hai con, không thể đếm hết những lần tôi gồng mình chịu đựng cái nghèo, cái cực mà cô gái SG chưa từng nếm trải và đúng là...không có ba để "lo phụ". Ba ơi, giờ con mới từ từ thấu hiểu.
Tôi gồng mình ngồi sàng, sẩy rồi nấu cám nuôi heo, đến nỗi, học trò, đến nhà, đứng ngoài cửa nhìn vào, phân vân: "Không biết phải cô mình hông?". Ông ngoại ghé thăm, bất ngờ, thấy tôi, ốm yếu ngồi với đống cám khổng lồ, ông ngoại khóc, tôi gồng mình lên và cười với ngoại: "Đâu có mệt, con làm chút xíu xong liền, trong khu nhà tập thể này, con là sướng nhất đó ngoại!". Ông ngoại đâu biết tôi đã gồng mình khi phải cầm trên tay con heo con (lần đầu nuôi heo đẻ), không biết phải làm sao, vừa ghê, gớm, lại cũng sợ, rủi nó chết thì tiền đâu mà trả nợ?
Tôi gồng mình để thức đến 2-3g sáng đan len cho tổ hợp, kiếm tiền nuôi con khi chồng đi học xa. Tôi gồng mình bưng bê từng ly cafe ( khi tôi "may mắn" được ở một căn nhà ngay trong chợ Mỹ Tho) mong sao con được uống sữa, uống nước chanh vì tôi phải làm để bán cho mấy chị bạn hàng ngoài chợ và tôi thì có thêm chút tiền để xoay sở. Tôi gồng mình khi nghe người ta xì xầm: "Cô giáo làm vậy, tội nghiệp quá, không dám mua!".
Tôi gồng mình dọn dẹp phân gà (bây giờ nhớ lại, vẫn còn ghê!), gồng mình chở từng giỏ trứng gà công nghiệp đi bán bằng chiếc xe PC (đã thành đồ cổ!) khi con trai bắt đầu học ĐH. 5 g sáng đã lục tục thức dậy cho gà ăn, lượm trứng rồi cũng áo dài "tha thướt" đến trường. 12g, từ trường hộc tốc về nhà, cơm nước, cho gà ăn, uống, lượm trứng, chưa kịp xong thì học trò đã gọi í ới để học thêm!
Tôi gồng mình để mỗi tuần 1 lần lên SG dạy, từ bến xe đi vào trường bằng xe đạp, thời điểm đó, cộng tất cả số giờ dạy của tôi hằng tuần (ở trường tại MT, trường ở SG, dạy ở nhà mình, nhà của học trò), hơn 40 tiết! Gồng mình để đi-về MT-SG/SG-MT như con thoi với ước nguyện các con chỉ tập trung học mà không cần làm thêm bất cứ việc gì. Gồng mình "siêu" đến nỗi hình như trong những năm tháng đó, tôi không có bệnh!
Tôi gồng mình để dứt khoát về lại SG sau đúng 25 năm từ bỏ quê hương, và lại tiếp tục gồng mình để đi học, để thay đổi môi trường làm việc, từ trường PT về trường ĐH, tôi gồng mình, trải qua biết bao cay đắng để được như ngày hôm nay. Gồng mình để nghe phiền trách về những điều mình chưa làm được, gồng mình để học vì mỗi ngày trôi qua, lại thấy sao mình lạc hậu, thiếu sót từ kiến thức đến kinh nghiệm...
Tôi cũng đã gồng mình để nuốt những giọt nước mắt, bắt nó phải chảy ngược vào lòng, đến nỗi tim như có ai bóp thắt, nhiều lần muốn ngừng thở, các đầu ngón tay bắt đầu tê (dấu hiệu của chứng hạ calci). Tôi gồng mình lên, chịu đựng những nỗi đau đời trong những đêm thức trắng mà tôi vẫn thường gọi là "trắng mắt, trắng lòng, trắng cả những niềm tin...". Gồng mình để không khóc cho đêm từng đêm lặng lẽ trôi qua và tự nhủ lòng: "không thể chỉ sống cho riêng mình!"
Tôi gồng mình khi mấy chục năm qua, tuy biết mà vẫn phải chấp nhận sự thật như nó vốn có, gồng mình để quen mà chấp nhận, không thắc mắc, không buồn phiền. Rộng lượng hơn để suy nghĩ rằng: "Trong cuộc chiến-tạm gọi như vậy-có khi người gây chiến còn khổ hơn người gánh nhận hậu quả không do mình gây ra...".
Tôi gồng mình để phủ nhận những tình cảm mà có người đã dành cho tôi bởi vì, nếu có một tình yêu khác, liệu tôi có phải gồng mình nữa không? Tất cả còn đang ở phía trước, tôi cũng không còn thời gian để bắt đầu những bước đầu tiên.
Tôi gồng mình để lần lượt, đảm đương những nhiệm vụ càng lúc càng khó khăn hơn nhưng vẫn thành công (ít ra là trong cái nhìn, có khi hơi chủ quan của tôi). Tôi gồng mình, chịu đựng những xúc phạm mà có khi, với người khác, là lẽ thường tình!
Và giờ đây, khi bước sang cái tuổi lục tuần, "ngẫm lại mình", hình như tôi đã có tất cả: nhà cửa, địa vị xã hội, con cháu đông đủ, hiếu thảo, bạn bè yêu quý...vậy tôi không cần phải gồng mình nữa!
Hãy thả lỏng người, bởi vì...tôi đã: "có đủ": Đủ mặt trời để soi sáng tâm trí. Đủ cơn mưa để mặt trời vẫn rực rỡ. Đủ niềm vui để tâm hồn không cằn cỗi. đủ nỗi đau để cảm nhận được ý nghĩa của hạnh phúc. Đủ nỗ lực để đạt được mong muốn. Đủ mất mát để tận hưởng tất cả sự tiến triển. Đủ những lời chào nhau trước khi phải nói lời tạm biệt cuối cùng". (Trích Sống đẹp, báo Phụ Nữ)
Sinh nhật lần thứ 59