Tập ảnh với khoảng mươi tấm ảnh được chụp cách đây khoảng 40 năm! Tôi hiểu giá trị của "màu thời gian".
Tôi nhìn từng bức ảnh, chỉ nhận được một số gương mặt thân quen: anh Chủ tịch nhóm Việt Hán (dĩ nhiên là không thể không nhận ra), anh Hoàng Nghĩa, chị Hoa, chị Sen, chị Hồ Ngọc Dung...và còn nhiều nhiều nữa, quả thật, tôi chưa nhận diện được hết vì ảnh chụp nhiều người. Ai cũng đẹp (cho phép tôi được nói như vậy) với ánh mắt sáng, khuôn mặt rạng ngời, hồn hậu.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là bé Phượng chỉ tôi xem và đọc vanh vách tên từng người: cô Hoàng Hương nè cô, còn đây là cô Tuyến, trong hình này, ba con nói có chú Trương Quốc Khánh nữa, nhưng ba chỉ con mà lâu quá, con quên rồi! Quả thật, anh Khánh có trong hình, tôi không quên cặp kinh cận của anh nên chỉ lại cho Phượng xem...
Quá khứ lại hiện về...đây là phòng của nhóm Việt Hán, kia là triển lãm, buổi tưởng niệm thầy Đông Hồ, đi đưa tang mẹ của chị Hồ Minh Nguyệt...
Và chuyện này dẫn sang chuyện kia, tôi không ngò Phượng biết chuyện ở Văn Khoa của ba N hơi nhiều mà cô bé kể cứ y như người trong cuộc. "Tập thơ của ba con, con đọc hết, con tính gõ máy lại, để dành cho ba con với mấy cô chú coi nhưng con lu bu quá! Bây giờ, ba con nói, để ba con đọc lại...", chà, anh Chủ tịch cẩn thận quá nhỉ!
Tôi hỏi thăm chuyện học hành, làm việc của P rồi nghe P kể về anh N, tôi bàng hoàng, vì tôi chưa bao giờ hình dung hết những vất vả trong mưu sinh của anh. "Công tử" của Văn Khoa, đã từng là "người tình trong mộng" của một số nữ SV Văn Khoa thời ấy mà lại có thể "thoát xác" như vậy.
Tôi đã có dịp chuyện trò với vợ anh khi anh mổ mắt, tôi thấy chị quả là một người phụ nữ "chịu thương, chịu khó", nay nghe P líu lo: "Mẹ con nói sửa nhà xong sẽ tổ chức sinh nhật cho ba con, mời mấy cô, mấy chú lên chơi...", tôi xúc động. Chị chưa một ngày nào được sống cùng chúng tôi, vậy mà cũng gắn bó, gần gũi.
P vô tư kể tiếp: "Ba con không rành vi tính, con đi làm ở SG nên lâu lâu mới về, con chỉ xong, ba con lại quên, rồi ba con vô máy chỉ toàn chơi cờ tướng!" (Vương huynh dễ thương ghê!!!). Việc anh N khó làm quen với vi tính, tôi không ngạc nhiên vì chuyện đó là bình thường. "Cô TN chỉ con vô blog, con chép lại hết mấy bài viết cho ba con coi, mấy cô chú comment gì, ba con biết hết nhưng hơi chậm tại vì khoảng 2 tuần con mới về, máy tính ở nhà lại đang hư nữa. Con tính cuối năm, có tiền thưởng, con mua cho ba con cái máy tính khác".
P đã làm một việc mà tôi thầm cảm phục và muốn nói: "Cô, các cô chú cảm ơn con, miễn sao ba con đọc được là vui rồi!"
Lúc có ý tưởng tạo blog, tôi có nói với TN: "Tụi mình rồi cũng chết hết, mong sao con cháu còn gần gũi, để biết ngày xưa ba mẹ, ông bà của nó đã sống ra sao, làm những gì...".
Ước mơ chỉ để mà...mơ ước, nhưng hôm nay, Khỏi Phượng đã giúp tôi có niềm tin.
Bằng lòng yêu thương, cho cô được ôm hôn con, thay cho lời cảm ơn tầm thường, khách sáo và mong sao con tiếp tục là nhịp cầu "nối những bờ vui" để ba N, đi đâu rồi cũng về nhà...Văn Khoa.
Trân Thúy