Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Tôi thương...tôi

Những ngày gần đây, tôi siêng năng viết blog 360 và blog Mul.

Hơn 1 tháng trôi qua, "ngẫm mình, mình lại thương mình xót xa".

Tôi đi làm suốt ngày, thỉnh thoảng còn dạy lớp tối, đó là những công việc thường xuyên của tôi từ khi tôi trở về và dừng chân lại ở SG.

Tôi đã quen ngày qua ngày, xoay như chong chóng, ở trường mà muốn viết lách gì thì sau 19g, mọi người đã về hết và đã giải quyết xong những công việc cơ bản.

Ở nhà, muốn viết thì sau 21g, và đã viết thì không xem TV, phải xem báo vào giờ khác.

Nhìn chung là vẫn sắp xếp được, nếu vui mà viết, viết xong vẫn cảm thấy vui thì viết là hạnh phúc của tôi.

Nhưng những ngày gần đây, có khi tôi giật mình: nghĩ thương cho con mắt bệnh tật của mình. Nếu xuất huyết vùng hoàng điểm lần nữa thì chỉ có nước...nhìn đời bằng một con mắt!
Đôi chân sau hơn 10 năm liên tục đau đớn và được chẩn đoán là viêm khớp, thì 2 tháng gần đây, sau một số xét nghiệm thì BS lại kết luận là giãn tĩnh mạch. Tôi thấy chẩn đoán này có vẻ hợp lý hơn nên tôi nghiêm túc uống thuốc và mang vớ y khoa theo yêu cầu của BS. Vớ đúng là rất khó chịu nhưng nếu mang thì chân đỡ sưng hơn và có giảm đau đôi chút.

Với hai chứng bệnh hoàn toàn không thuận lợi cho "thợ viết", tôi đã phải ngồi viết trong một tư thế khá đặc biệt: có khi xếp bằng cả hai chân, có khi phải gác lên một cái ghế khác, nói chung là...rất ấn tượng mà nếu ai đó chụp hình đưa vào blog thì tôi sẽ bị...mất hình tượng. Tay gõ máy liên tục nhưng chai thuốc nhỏ mắt vẫn ở cạnh bên, vì thỉnh thoảng tôi phải nhỏ nước mắt nhân tạo để mắt không bị cay vì nhìn màn hình máy tính lâu.

Và hôm nay, tôi bỗng thương...tôi. Mai này nếu tôi không còn được viết nữa thì sao nhỉ!? Trái tim nếu còn đập và bộ não vẫn hoạt động thì tôi vẫn còn nhiều điều chưa kể, chưa nói mà tôi vốn là người muốn lắng nghe và thích được chia sẻ.
Cuộc sống sẽ vô vị biết chừng nào nếu tôi không còn được viết nữa. Bởi vì, hằng ngày, tôi vẫn muốn bằng văn thơ, ghi lại từng hơi thở của cuộc sống, từng cảm xúc vui-buồn của tôi, của nhiều người khác và với tôi, tôi cần chia sẻ và được chia sẻ như người ta cần hơi thở.

Tôi sẽ còn thương...tôi nhiều hơn nữa, điều độ trong sinh hoạt, biết uống thuốc đúng liều lượng, luyện tập đều đặn để tôi tiếp tục thương những điều tôi vẫn thương và muốn thương!

Và...mỗi ngày tôi vẫn cần viết những điều tôi nghĩ, tôi cảm nhận và tôi cần nó như cần hơi thở.
Hạnh phúc vẫn ở quanh ta.

8 nhận xét:

  1. Khắc phục khó khăn để viết đều, chị ha! Chúc chị sống với những trang viết bằng nỗi dào dạt hân hoan không có tuổi!

    Trả lờiXóa
  2. Rất cám ơn em đã chia sẻ, nhất là chia sẻ về một "nỗi hân hoan không có tuổi!".
    Cuối tuần vui em nhé!

    Trả lờiXóa
  3. Vấn đề không phải ở chỗ mất ... hình tượng.
    Nó nằm ở chỗ đã biết bệnh và đã biết cách chiến đấu quyết liệt với bệnh để tiếp tục được viết và viết tốt, chia sẻ và được chia sẻ.
    Nghe chưa!

    Trả lờiXóa
  4. Dạ, em thưa cô giáo, em đã hiểu hết rồi!
    Cái chân của em đang đau, đang đòi...biểu tình kìa nhưng em lại chuẩn bị viết vì sợ...thời gian chạy trốn, em không đuổi bắt nó được rồi mất công ngồi khóc hu hu...cho vui!

    Trả lờiXóa
  5. CM viết nhanh thật đấy.
    Biết tự thương mình là "biết đúng" rồi, "điều độ trong sinh hoạt, biết uống thuốc đúng liều lượng, luyện tập đều đặn" là "làm đúng" rồi. Vậy chắc chắn CM sẽ đủ khỏe để đứng ngồi giữa hạnh phúc mà viết. Còn mai mốt có thiếu cái gì để viết thì chắc chắn có người cho mượn.

    Trả lờiXóa
  6. Cỏ May vẫn sôi nổi như thời Văn Khoa ngày xưa ấy. Không phải chỉ là nỗi hân hoan không có tuổi, mà còn là nhìn bề ngoài hình như thời gian né qua CM chút xíu... để đâm sầm vô người khác. He he...

    Trả lờiXóa
  7. Đoạn này đầy tự sự nhưng lại cứ mang mang buồn ...
    Thương mình rồi sẽ có cách để ta tiếp tục cái phần ta yêu thích hen chị .. Những điều này nó thuộc về ta , em tin thế và cũng có những "phần thưởng không mong" nó dành cho tất cả mọi người ...phải ko chị ?

    Trả lờiXóa
  8. Tính tự thương mình bằng cách chủ sớm, hoặc chưa ngủ được thì nằm dài cho nó đỡ cái xương sống mà rốt cuộc cũng lọ mọ ngồi đây.
    Chị Q ơi, chị nói chí phải, em "biết đúng" nhưng em chưa làm đúng được:((

    Trả lờiXóa