Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Áo xưa dù nhầu, cũng xin bạc đầu...

Bắt đầu cho entry viết về ngày 17-3 vui vẻ ở Mỹ Tho, tôi bỗng nhớ câu hát của TCS:
"Áo xưa dù nhầu
Cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau..."

Gia Minh đã tổng kết, chúng tôi đã có đến hơn 40 năm "quen" nhau và bây giờ vẫn còn "biết" nhau.

Muốn mời các bạn về nhà ở MT chơi, tôi cũng phải nghĩ cách...Bởi vì, trong nhóm thân hữu Văn Khoa, đã có một số người đi rồi, có nhàm chán không, khi cứ đến nhà tôi rồi...hết. Có căn nhà  (lại là của con trai, chứ không phải của mình!), không lẽ cứ khoe hoài?! Đi du lịch sông nước, dĩ nhiên có người thích (vì chưa đi) nhưng cũng sẽ có bạn nhàm chán...Nghĩ mãi...thôi thì bày ra một sinh nhật, mà cũng có sinh nhật 20-3 của đức lang quân, người chỉ biết tổ chức sinh nhật cho người khác chứ không thích tổ chức cho mình. Đã nhiều lấn, các con muốn mừng sinh nhật (đặc biệt, năm 2011 khi tròn 60 tuổi) đều bị "bàn ra" một cách quyết liệt nên ai cũng mất hứng, không đá động đến nữa.

Tháng 3 năm nay, sau khi chuẩn bị mọi thứ gần như hoàn tất, tôi "trình kế hoạch" và dĩ nhiên đã được phê duyệt, bởi vì không thể có phương án khác!

Tôi không thể đếm nổi những chuyến thăm các cồn ở Tiền Giang nhưng đi với những người chưa biết thì cũng có hứng thú khác!

Đoạn chèo xuồng trên sông ai cũng thích (trừ em MM!), GM ham chèo và đã học rất nhiệt tình, xuồng không quay vì đã có 2 người ở 2 mũi đỡ nên em ất rất tự tin! Trong bóng mát của những rặng dừa, tôi ngậm ngùi nhớ chuyến đi năm xưa, chúng tôi cũng tung tăng thế này. Vậy mà trong chuyến đi này đã thiếu anh Trần Luyến (Năm Luận) và Huỳnh Ngọc Hội. Rồi mai ngày...

Đến bữa trưa là lúc tôi băn khoăn vì không biết các bạn có thưởng thức được những món mà theo tôi là...đặc sản không? Nhất là cái món kiểm mà tôi vẫn gọi theo tiếng miền Nam của bà nội là "bí hầm dừa" (trong chùa mới gọi là kiểm). Bất ngờ là ai cũng ngon miệng, MM xin tô cơm rồi ăn ngon lành. Cách ăn của em làm tôi nhớ bà nội vì bà ăn như vậy, còn tôi thì có thể ăn được liền 1 lúc 2 chén nhưng không thể ăn chung với cơm!

Sau bữa trưa, các bạn muốn đi chợ MT. Thú thật, từ khi chợ được xây cất lại, cũng mấy năm rồi, tôi cũng chưa từng ra đây, may mà có các bạn yêu cầu thì tôi mới biết chợ MT bây giờ khang trang và có vẻ là trung tâm mua sắm!
Xuống hàng bán trái cây, có một em kêu rất to: "Chị Thúy, mua giùm em đi". À, ngày trước, tôi vẫn thường mua trái cây của em. Xa mà vẫn gần.

Gặp lại người bán xôi sầu riêng, quả thật là tôi rất mừng.
Một quãng đời cơ cực của nhũng năm 80-90 bỗng hiện về rõ mồn một. Hồi đó, gia đình tôi ở trong căn nhà lợp tôn trong dãy nhà tập thể của MTTQ, mỗi lần gánh xôi này "có mặt" là rộn ràng. Các con đều rất thích ăn xôi nhưng không phải lần nào cũng được ăn. Xôi màu vàng ươm, thơm phức mùi sầu riêng mà lần nào mua, con gái tôi cũngnăn nỉ để được thêm một chút sầu riêng, xôi được cuốn trong miếng bánh phồng rất khéo, nếu có hột nếp nào rớt lại trên lá thì cũng được liếm sạch! Một gói xôi bán 100đ, 200 rồi cuối cùng là 500đ. Sau này, khi đã về sống ở SG, thỉnh thoảng con tôi cũng nhắc xôi sầu riêng. Hôm nay, nhất định phải mua cho mọi người thưởng thức..nhưng tiếc vì không mua nhiều, sợ món buổi chiều của ông chủ nhà bị ế! Tôi đem về cho con gái một gói, con gái nói: "Hèn chi, nãy giờ con nghe trong nhà mình có mùi quen quen!". Đúng, cái mùi mà mấy chục năm trước, có khi con thèm nhưng mẹ không có tiền mua, vì ăn xôi cũng là "sang", vì chị bán xôi chỉ bán buổi chiều mà không phải ngày nào tôi cũng có "quà xế" cho các con.

Bữa "tiệc" sinh nhật diễn ra lúc 5g chiều, nói tiệc chứ thật ra, chỉ có 1 món ăn mà Xuân Hương thì nói gà ri (vì thấy màu đen), chị Diệp thì nói thịt vịt! Chủ nhà buộc phải thanh minh và giới thiệu đây là gà nòi hầm sả (bảo đảm không có ở các nhà hàng ở SG). Người có sinh nhật rất vui vẻ nhận quà và cụng ly với mọi người, đặc biệt đối ẩm cùng MM rất ăn ý.

Chị Diệp cứ khẳng định "anh" là "rể Văn Khoa" trong khi anh tức lý cãi lại: người Văn Khoa chứ sao mà rể? Tui là Phó Chủ tịch Nhóm Việt Hán mà, anh Nam là Chủ tịch! Ôi, chuyện bây giờ mới...nhớ nha! Cái người thân thiết này (tạm gọi như vậy) cũng quên mất, chỉ nhớ, cái đuôi đã từng...bị từ chối và nhớ những bài thơ...chứ không có nhớ chức vụ gì hết!

Chúng tôi vui, những người bạn cũ và mới, những người bạn của những người bạn đều rất vui.

Trong những áng mây mù, vẫn có vầng trăng...

"Áo xưa dù nhầu
Vẫn xin bạc đầu, gọi mãi tên nhau..."

Chúng tôi vẫn mãi mãi có nhau trong cuộc đời cho dẫu có đi đâu, về đâu, có những lúc tưởng chừng đã mất nhau....
 
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Tản mạn

Sáng sớm ngày 8-3: nhận vài tin nhắn chúc mừng, thật lòng, không có cảm xúc bởi vì...chúng mình (phận phụ nữ) chúc nhau cho đỡ buồn! Mà thật ra, với mình, ngày này cũng chẳng có gì là quan trọng!
Nhớ những năm xa xưa lắm rồi, khi mọi phương tiện truyền thông không hiện đại như bây giờ, chồng đi học ở Hà Nội, có một 8-3, đã nhận được quyển tiểu thuyết "Gánh vác" rồi năm sau đó là một nhánh đào được ép khô gửi qua đường bưu điện. Hiểu, hiểu lắm tấm lòng của người đang xa vợ con...

9g có hẹn ở BV ND GD để tìm người nuôi Ngọc. Từ khi ba mất, chưa lần nào trở lại BV này, sợ lắm, từng dãy lầu, từng câu chuyện xót đau.
Ngập ngừng bước lên lầu 2, đã gặp em một lần, hôm nay, dĩ nhiên, tình trạng tồi tệ hơn dù em vẫn tỉnh táo. Đã nghe BS giải thích nhiều lần đến...thuộc lòng bệnh trạng cũng như cách xử lý, mỗi người đã có một số phận, không dám nói gì nhiều với em, chỉ biết động viên và nuốt nước mắt vào trong khi nghĩ đến bà mẹ già của em và một Ngọc của 1 tuần trước đây...
Về trường, có một giỏ hoa to và đẹp của 1 nam NV phòng KT tặng, cám ơn K, em vẫn luôn rất lịch sự với cô cũng như mọi người. Vào inbox, trả lời mail quan trọng rồi lang thang vào blog, hôm nay là ngày của...mình mà, thong thả một chút! Đọc entry "Những người phụ nữ không có 8-3" của Hà, xót lòng. Lại nhớ bài báo viết về  "Người mẹ 7 tuổi", hình như dịp 8-3- 2011. Lúc ấy, đã thảng thốt nghĩ rằng: không lẽ mới 7 tuổi mà đã làm mẹ? Sự thật thì mẹ mất, cô bé ấy địu em, một mình nuôi em, sau đó, cho em đi học cùng, hai chị em thật bụ bẫm, dễ thương như hai bông hoa nhỏ...Còn biết bao nghịch cảnh nữa?????

Buổi trưa, được nhà hàng Vatel mời một buổi trưa sang trọng theo cung cách phục vụ cho Hoàng gia Pháp.Chờ dọn thức ăn, rồi nhâm nhi, tếu táo cùng mọi người. Hình như chẳng có gì để tận hưởng, đầu óc rỗng không bởi vì mình cũng rỗng tuếch!

Buổi tối, về ngang đường Nguyễn Văn Cừ, lại thấy đôi vợ chồng đầu bạc ngồi bán hoa...Có lẽ ông sẽ tặng bà quà 8-3 với những bó hoa còn sót lại...

Sáng sớm nay, đọc entry viết về đàn ông của Gió, bạn tổng kết hay lắm, các comment cũng thật độc đáo.

Hết rồi ngày 8-3 và hương vị 8-3.
Trong tôi không còn là những xôn xao, cũng chẳng có chút suy nghĩ về đàn ông, họ là những động vật, là những con người như bao con người thôi. Không có chi phải bận lòng vì họ có là ai thì sóng đời vẫn cứ...lao xao...
.
Đọc tiếp ...