Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Tản mạn

Sáng sớm ngày 8-3: nhận vài tin nhắn chúc mừng, thật lòng, không có cảm xúc bởi vì...chúng mình (phận phụ nữ) chúc nhau cho đỡ buồn! Mà thật ra, với mình, ngày này cũng chẳng có gì là quan trọng!
Nhớ những năm xa xưa lắm rồi, khi mọi phương tiện truyền thông không hiện đại như bây giờ, chồng đi học ở Hà Nội, có một 8-3, đã nhận được quyển tiểu thuyết "Gánh vác" rồi năm sau đó là một nhánh đào được ép khô gửi qua đường bưu điện. Hiểu, hiểu lắm tấm lòng của người đang xa vợ con...

9g có hẹn ở BV ND GD để tìm người nuôi Ngọc. Từ khi ba mất, chưa lần nào trở lại BV này, sợ lắm, từng dãy lầu, từng câu chuyện xót đau.
Ngập ngừng bước lên lầu 2, đã gặp em một lần, hôm nay, dĩ nhiên, tình trạng tồi tệ hơn dù em vẫn tỉnh táo. Đã nghe BS giải thích nhiều lần đến...thuộc lòng bệnh trạng cũng như cách xử lý, mỗi người đã có một số phận, không dám nói gì nhiều với em, chỉ biết động viên và nuốt nước mắt vào trong khi nghĩ đến bà mẹ già của em và một Ngọc của 1 tuần trước đây...
Về trường, có một giỏ hoa to và đẹp của 1 nam NV phòng KT tặng, cám ơn K, em vẫn luôn rất lịch sự với cô cũng như mọi người. Vào inbox, trả lời mail quan trọng rồi lang thang vào blog, hôm nay là ngày của...mình mà, thong thả một chút! Đọc entry "Những người phụ nữ không có 8-3" của Hà, xót lòng. Lại nhớ bài báo viết về  "Người mẹ 7 tuổi", hình như dịp 8-3- 2011. Lúc ấy, đã thảng thốt nghĩ rằng: không lẽ mới 7 tuổi mà đã làm mẹ? Sự thật thì mẹ mất, cô bé ấy địu em, một mình nuôi em, sau đó, cho em đi học cùng, hai chị em thật bụ bẫm, dễ thương như hai bông hoa nhỏ...Còn biết bao nghịch cảnh nữa?????

Buổi trưa, được nhà hàng Vatel mời một buổi trưa sang trọng theo cung cách phục vụ cho Hoàng gia Pháp.Chờ dọn thức ăn, rồi nhâm nhi, tếu táo cùng mọi người. Hình như chẳng có gì để tận hưởng, đầu óc rỗng không bởi vì mình cũng rỗng tuếch!

Buổi tối, về ngang đường Nguyễn Văn Cừ, lại thấy đôi vợ chồng đầu bạc ngồi bán hoa...Có lẽ ông sẽ tặng bà quà 8-3 với những bó hoa còn sót lại...

Sáng sớm nay, đọc entry viết về đàn ông của Gió, bạn tổng kết hay lắm, các comment cũng thật độc đáo.

Hết rồi ngày 8-3 và hương vị 8-3.
Trong tôi không còn là những xôn xao, cũng chẳng có chút suy nghĩ về đàn ông, họ là những động vật, là những con người như bao con người thôi. Không có chi phải bận lòng vì họ có là ai thì sóng đời vẫn cứ...lao xao...
.

8 nhận xét:

  1. Sao mà những entry của những người PN trong ngày 8.3 cứ vật vờ chút buồn chị nhỉ ?
    Em cũng thế chưa bao giờ thấy lòng reo vui trong ngày này khi quanh ta còn biết bao người PN còn đau khổ nhọc nhằn đến thậm chí không biết ngày 8.3 là ngày gì ...

    Ngày 8.3 qua ...chị em mình vẫn cứ là PN với biết bao niềm riêng , biết bao bổn phận, biết bao âu lo ...Và ngoài kia cuộc đời vẫn lao xao với bao đau thương và bao hạnh phúc xen lẫn nhau .

    Chia buồn với chị về bệnh trạng của người bạn trẻ... Em cũng đang có một người bạn từng ngày chiến đấu với nó ... Buồn ơi là buồn khi nghĩ đến bạn chị ạ !

    Trả lờiXóa
  2. "...vì...chúng mình (phận phụ nữ) chúc nhau cho đỡ buồn! Mà thật ra, với mình, ngày này cũng chẳng có gì là quan trọng!..."
    A, dạ không, phụ nữ chúng mình chúc nhau để có thêm chút vui Chị à... hehe!

    Trả lờiXóa
  3. Mình thấy vui thì sẽ vui thôi, vui lên nào các chị em mình!

    Trả lờiXóa
  4. Không vui không có nghĩa là buồn! Cứ...tới luôn vậy mà!!!

    Trả lờiXóa
  5. Hà cũng không hồ hởi gì với ngày 8/3... bởi quanh mình nhiều cảnh đời buồn quá... Thương hai vợ chồng già bên những bông hoa, thương cô bé 7 tuổi đã làm mẹ... Và Hà cũng sợ những dãy hành lang BV đầy nhóc người, sợ nhìn những ánh mắt thất thần, sợ cả những cái nhìn lãnh cảm nữa...:((((((((((((. Mong sao tình trạng của Ngọc sẽ khá hơn.

    Trả lờiXóa
  6. Tình trạng của Ngọc, khá mà vẫn không ổn Hà ơi, tuy tỉnh táo nhưng mạch máu trên não chưa được giải quyết nên nếu tái phát thì xem như nguy kịch. Chi phí phẫu thuật cả 100 triệu, CM đã vận động gần đủ, bây giờ phải chuyển BV để được BS gỏi nhất xử lý. Ngày nào CM cũng nặng lòng vì chuyện này, không can thiệp cũng không được mà xúc tiến thì dĩ nhiên là phải chấp nhận mọi rủi ro!

    Trả lờiXóa