Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Chúng con có lỗi (2)


Rời nhà chị Diệp, chúng tôi băng qua đường, đón xe đi ngược về Sài Gòn. Không ai bảo ai, nắm tay nhau, líu ríu theo...anh Kiệt. Một phút chạnh lòng, rưng rưng nghĩ:...mình vẫn còn nhỏ xíu và "cánh chim đầu đàn" mấy chục năm về trước vẫn còn soãi cánh cùng chúng tôi.

Chúng tôi đến nhà Kim Diệp, chiếc lá vàng dễ thương của nhóm chúng tôi, hiện nay, em đang là người trẻ nhất với bà mẹ già 86 tuổi. Đây là lần đầu, chúng tôi đến thăm bác:

Bác thật hiền hòa, đi lại khó khăn, bác ngồi đó, nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi làm rượu chuối, rượu dâu để trị bệnh. Rồi bác cũng muốn chúng tôi ở lại chơi lâu hơn, "lâu quá  mới gặp mà!":

Từ giã bác, tôi và Xuân Hương xót xa khi nghe bác căn dặn: "Khi nào tui ra đi thì nhớ tới với tui". Quả thật, chúng con có lỗi với các ba má. Giọng nói, ánh mắt của người mẹ già ấy ám ảnh tôi suốt đoạn đường đến nhà chị Thúy Liễuđường đến nhà chị Thúy Liễu.

Ba của chị Liễu là một quan chức (theo tôi, đây là cách nói thân thiện nhất). Chúng tôi đã có đến thăm bác vài lần và giờ đây, bác đã 96 tuổi, người cha tóc bạc, da mồi, đang tâm tình những chuyện "thời đánh Tây" với chúng tôi:



Tôi chợt nhớ đến căn nhà của bác ở Cư xá sĩ quan Bắc Hải, nơi tôi đã "đi lại lắm lần" để gặp chị Liễu. Chắc bác không biết tôi đến để nói gì với chị Liễu nhưng bác vẫn luôn vui vẻ tiếp tôi...Tôi nghĩ rằng bác cũng đã làm gì đó cho con gái, cho chúng tôi nhưng giờ đây, âm thầm trong ngôi nhà của chính mình, bác cô đơn, càng cô đơn hơn từ khi bác gái qua đời vì không có người để tâm sự. Lặng lẽ vị cha già...


Đã hơn 12 g trưa, cái bụng chuẩn biểu tình, còn hành trình buổi chiều, chúng tôi về lại quận 1 nên ghé quan chay Định Ý ăn cơm. Những câu chuyện lại tiếp nối nhau rôm rả, như mấy chục năm nay vẫn thế...Chúng tôi chưa bao giờ già. Bữa cơm chay lạ miệng nên ai ăn cũng ngon, chừa bụng để đến nhà Minh An.

Và căn nhà số 25, đường Lương Hữu Khánh đây rồi. Tôi cũng thường đến đây lắm, đã từng gặp cả hai bác nhưng chỉ kịp chào và nói câu quen thuộc: "Con xin phép gặp Minh An" rồi rón rén đi lên lầu, bàn chuyện "quốc sự". Nhưng mãi sau này, tôi vẫn nhớ cái dáng gầy gò của bác với cái áo túi màu trắng.
Và đây, hình ảnh của má:



Nuôi 8 người con khôn lớn và giờ đây dành trọn tình yêu thương cho cô con gái "không chịu xa má".



Cô em gái giỏi giang đã đãi chùng tôi những chén chè hạt sen vừa ngọt, vừa bùi, anh Trần Quốc Hùng chăm chỉ ăn một lượt 2 chén:




Thăm má lần này, chúng con rất vui, thấy má khỏe mạnh, không gầy gò như xưa, trong nụ cười hiền hòa của má có sự nguyện của người mẹ đã cả đời tận tụy nuôi con khôn lớn, thành đạt. Bằng tất cả yêu thương và cảm phục, chúng con xin được chia sẻ với má niềm tự hào này




Từ Lương Hữu Khánh, chúng tôi ngược ra Bùi Viện để thăm má của anh Trần Văn Ánh, bà mẹ là vợ liệt sĩ, cũng đã từng vào tù ra khám để bây giờ...mẹ thuộc lòng mọi chính sách, chế độ của người tù đày...Vui vẻ chia sẻ với chúng tôi, những người "đương thời" nhưng lại không thông suốt như bác


Đây cũng là lần đầu chúng con đến thăm má, xin cho chúng con được một lần ở trong vòng tay ấm áp của má, như chưa bao giờ chúng con xa má:



Chúng tôi đến nhà anh Tri Chính, người mẹ trong những năm tháng xế chiều mà phải khóc con. Mừng vì bác vẫn còn khỏe mạnh để mắng yêu anh Hùng: "Thằng quỷ, sao lâu rồi mày không ghé?". Muôn vàn lời xin lỗi, các ba má cũng không tha thứ được cho chúng con. Chúng tôi bận trăm công ngàn việc, chỉ có các ba má, tuổi già thư thả nên trông ngóng mỏi mòn:




Nước mắt mẹ không còn để khóc con, ở người mẹ ấy, tôi như đọc thấy những xót xa trong nụ cười và ánh mắt hiền hòa. Các con đây rồi mà con của mẹ mãi mãi đi xa...Tôi ôm bác để từ giã thì bác hôn tôi và nói tha thiết: "Thương lắm, như là con gái của bác vậy!". Rất tiếc, khoảnh khắc vàng đó đã không được ghi lại vì các bạn đã ra khỏi nhà, tôi là người sau cùng. Con gái có phút giây nào nhớ đến mẹ không...Mẹ già như chuối chín cây....



Và địa chỉ cuối cùng là nhà chị Hoàng Hương, một thành viên của Hội quán Văn Khoa, với những đóng góp ít người biết đến. Chị diễm phúc có cha già 99 tuổi, bác vẫn tỉnh táo nhưng lãng tai nên chị Hương đã chuẩn bị sẵn giấy bút để chúng tôi bút đàm cùng bác. Khi tôi đưa , chuẩn bị chụp hình thì bác gài lại nút áo cho lịch sự, thương ơi là thương.


Anh Kiệt trò chuyện với bác:


Chúng tôi không sao quên được từ "normal" của bác khi được hỏi thăm sức khỏe. Cầu mong bác còn minh mẫn đế chúng con được chúc mừng bác 100 tuổi.


Nhà chị Hoàng Hương có giỗ nên chúng tôi được đãi cơm nếp ăn với chả lụa, lại còn có bánh ít mang về.
Tắt nắng rồi, chuyến hành trình của ngày 8-9 kết thúc. Chúng tôi ra về, mỗi người sẽ có tâm tư khác nhau nhưng chắc chắn, lấp lánh đâu đó là niềm vui của chúng tôi, tấm lòng của những đứa con muốn được nói lời  xin lỗi vì sự muộn màng...

11 nhận xét:

  1. Entry giản dị, mà đọc từng câu, câu nào cũng gợi rưng rưng Chị à...

    Trả lờiXóa
  2. Chị vất vả không phải vì viết mà vì vụ add hình, giỏi vi tính quá nên vậy đó cưng. Có hình bị ngược ngạo, không chỉnh lại được. Thiệt là bực mình!
    Tưởng ngày mai gặp mà em lại kjg đi, buồn nha!

    Trả lờiXóa
  3. Hì hì... Má em khen chị Cỏ nghen, mà còn so sánh nữa chớ: Cô Thúy còn trẻ mà đẹp quá, so với Minh An nó già quá hen. Chèn ơi, khen đẹp được rồi còn đi so sánh với con gái mình.

    Trả lờiXóa
  4. Em đừng có lo: hai chị em mà, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn...mười một mà em!
    Thấy bác được như vầy, thật lòng, chị rất vui.

    Trả lờiXóa
  5. Chúc mừng các anh chị có một chuyến trở về thăm những ngọn đèn leo lét những ngọn đèn luôn cháy sáng trong tâm tưởng những đứa con..không chỉ để ta yên lòng mà còn để ta rọi lại tâm ta chị hén !

    Trả lờiXóa
  6. Em rinh 2 entry này về nhà Văn Khoa bên này và bên MOP nữa nghe chị.

    Trả lờiXóa
  7. Còn chuyến về Vĩnh Kim nữa, CM chấp bút chưa?
    Mình chắc chắn rằng, các ba các má đã bắt đầu trông ngóng ngay khi chúng ta vừa ra khỏi cửa!

    Trả lờiXóa
  8. Cứ tự nhiên như....thư ký tòa soạn nha em, không thấy ai viết nên chị ráng viết cho mau...hết bệnh!

    Trả lờiXóa
  9. Đang định viết ngay bây giờ đây, nhưng chán vụ add hình quá, lâu lắc, hồi hộp, vì vậy, chỉ chọn những tấm tiêu biểu nhất thôi mà cũng đã hết hơi!
    Nghề chơi cũng lắm công phu!

    Trả lờiXóa
  10. Những ngọn đèn leo lét ấy rồi cũng sẽ tắt nhưng những tấm lòng của cha mẹ thì vẫn suốt đời bên con, phải không em?

    Trả lờiXóa
  11. Entry thật cảm động lại hình dung mình sau vài chục năm nữa, cũng như các cụ thôi... những ánh mắt mờ đục, những nụ cười móm mém trông thương quá. Và những thăm hỏi như vầy các cụ vui rất nhiều ngày.

    Trả lờiXóa