Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Chúng con có lỗi (1)

Chúng tôi quen nhau trên dưới 40 năm, biết bao chặng đường đã đi qua, biết bao vui buồn đã nếm trải, ai cũng có mái ấm gia đình riêng. Hiểu rõ hoàn cảnh của từng người, thật lòng, chúng tôi chưa hiểu hết. Hầu như chúng tôi không đến thăm các ba má khi ba má còn khỏe mạnh mà thông thường, chỉ đến sẻ chia nỗi buồn khi các ba má đã đi xa.

...Có một buổi sáng...

Tại Khúc Ban chiều, sau khi để cho các em ăn sáng, đùa vui thỏa thích, anh nhạc sĩ (Cánh chim..chưa mỏi của chúng tôi) Nguyễn Tuấn Kiệt, thủ trưởng năm xưa, có một đề nghị khiến chúng tôi bất ngờ: nhân mùa Vu Lan báo hiếu, năm nay, sẽ tổ chức đi thăm các ba má. Ban tổ chức sẽ gồm những thành viên (tạm gọi là rảnh rang) vì đã không còn ba má. Đó là: anh chị Kiệt-Tuyến, Xuân Hương, Thanh Quế và Trân Thúy. Kế hoạch được "thiết lập" ngay, Thúy và Hương làm thư ký cho Trưởng ban: danh sách các ba má, địa chỉ và tạm tính lộ trình, trong chuyến hành trình mà chúng tôi dự kiến sẽ kéo dài trong 2 ngày. Chi tiết sẽ bàn khi họp mặt tại nha mới của anh chị Kiệt-Tuyến, vì những việc như thế này, không thể thiếu "Tổng thư ký" Minh An mà sáng hôm đó, em đang ở Đà Lạt. Mọi chi phí, có anh K lo, những bạn khác, sẽ đóng góp tùy tâm, không cần tìm nhà tài trợ nữa.
Từ Khúc Ban Chiều trở về nhà, lòng tôi cứ lâng lâng, ba má tôi đều đã đi xa, biết bao năm trôi qua, các ba má cứ lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời của chúng tôi. Có người vì thương con mà cấm đoán thì chúng tôi không dám nói thật những việc "tày trời" mình đã làm, người thì đã âm thầm nâng đỡ cho chúng tôi đi suốt chặng đường dài đầy hiểm nguy, gian khó. Vậy mà, chúng tôi hầu như chưa một lần đến hỏi thăm sức khỏe, ôm hôn ba má để cám ơn....Ý tưởng của anh K quá hay, thà muộn còn hơn không? Mai ngày...biết ai còn, ai mất? Tôi cầu mong ý tưởng này thành hiện thực.

...Và ngày 8-9-2012, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình...

Sáng sớm, tôi thức dậy, lòng rộn ràng, dù không khỏe nhưng vẫn thấy lòng phơi phới. Đúng giờ hẹn, tôi và Hải được anh K đón để đến một điểm tập kết thứ hai, đi cùng anh Quốc Hùng, chị Quế và Xuân Hương đến nhà chị Ngô Dung. Chị là một trong những bạn bè ít ỏi, may mắn, còn cả hai đấng sinh thành. Ông thì trên 90 và bà đã trên 80, vẫn tiếp tục là...cặp đôi hoàn hảo. Ngày xưa bác gái có gánh đậu hủ, bánh lọt trên đường ra chợ Đa Kao, tôi ăn đến...ghiền, lần nào đi chợ cũng ghé bác để nói chuyện "thời sự
", hỏi thăm tin tức của chị Dung và những anh chị đang trong tù. Bao nhiêu năm, bác đã làm giao liên cho chúng tôi, mang  cả cặp áo gối mà chị Dung, từ nhà lao Tân Hiệp đã thêu tặng tôi nhân ngày cưới của tôi. Người mẹ ấy, giờ tai nghe không rõ nhưng vẫn tươi cười góp chuyện bằng ánh mắt yêu thương. Hôm nay, chúng con về thăm ba má, mong rằng ba má tiếp tục sống vui, sống khỏe như bức hình mừng thọ này:



Tạm biệt ba má, chúng con xin tiếp tục cuộc hành trình...còn dài, năm sau và nhiều năm sau nữa, vẫn muốn cùng ba má sum vầy:


Nắng đã bắt đầu cao, chúng tôi lên nhà chị Hồng Diệp ở Thủ Đức, chị Diệp còn mẹ già 85 tuổi, cả một đời tần tảo nuôi con, nay tóc má đã bạc, lưng đã còng, còn đâu sự nhanh nhạy, luôn tay, luôn chân: "Bác ơi, cho con nải chuối chà nhen bác, chợ này, chỉ có bác bán mà con thích chuối này lắm". Những lần tôi gặp bác, mượn cớ mua chuối nhưng thường là để hỏi thăm chuyện nọ, chuyện kia, gởi đồ thăm nuôi chị Diệp. Và cứ đến thì phải nói như vậy, phòng khi có công an theo dõi. Vì những kỷ niệm ấy, bác nhận ra tôi ngay, còn tôi, không bao giờ quên người mẹ chịu thương, chịu khó ấy:


Mừng cho "vú" (tiếng gọi thân thương mà chị Diệp đã dành cho má) đã được ở trong căn nhà khang trang, đầy sắc hoa tươi thắm:

Thương biết mấy lời má trách: "Sao lâu lắm mới đến mà ở chơi ít quá vậy con?". Chúng tôi cũng tự trách mình...nhưng biết làm sao, má ơi!
Sắc tím thủy chung của bông hoa này nhắc chúng con luôn nhớ về má, một trong những người mẹ lặng lẽ của phong trào:



Hôm nay, con trai, con gái về đông đủ, vui một chút với má rồi chúng con lại đi...




11 nhận xét:

  1. Chị ơi, em không có hân hạnh ở trong "Nhóm VK trẻ", nhưng nếu năm sau các Chị có đi thì xin cho em đi theo đóng chân ...chộp ảnh và... tấu hài...
    Em rất, rất cảm động khi biết về cuộc "hành trình tri ân nguồn cội" này từ nhà Chị TQ. Mà tiếc hoài sao mình hông làm mặt gan xin theo... hic!

    Trả lờiXóa
  2. Chị ơi, em không có hân hạnh ở trong "Nhóm VK trẻ", nhưng nếu năm sau các Chị có đi thì xin cho em đi theo đóng chân ...chộp ảnh và... tấu hài...
    Em rất, rất cảm động khi biết về cuộc "hành trình tri ân nguồn cội" này từ nhà Chị TQ. Mà tiếc hoài sao mình hông làm mặt gan xin theo... hic!

    Trả lờiXóa
  3. Việc làm hết sức ý nghĩa, hẳn quý ba má rất vui Cỏ May nhỉ.
    Cảm niệm công đức vô lượng của các bạn.

    Trả lờiXóa
  4. Các bạn văn khoa có môt mùa Vu lan thật ý nghĩa. Và cứ thế mọi năm Vu lan sẽ trở nên đậm nét hơn trong mỗi người. Chúc mừng sức khoẻ các mẹ, chúc mừng các ban mình 40 năm vẫn cùng chung vai sát cánh bên nhau.

    Trả lờiXóa
  5. GM là nhà thứ 5 trong cuộc hành trình tạm gọi là "Về nguồn mùa Vu lan " này. Hôm đó Má vui lắm và GM cũng rưng rưng lắm...Lót dép đợi các tập tiếp theo nè.

    Trả lờiXóa
  6. Cám ơn Cưng ù luôn là người com.sớm nhất, chị vừa post bài là em đã...có mặt.
    Cảm động lắm lắm nhưng phải đợi cảm xúc lắng xuống...rồi mới trả lời em.
    Lần sau, cứ mạnh dạn giơ tay, sẽ được Ban tổ chức "xem xét" nha cưng!

    Trả lờiXóa
  7. Bọn em cũng mừng vì đã tổ chức được chuyến đi này, nhưng xét cho cùng, mình vẫn là người có lỗi vì đã không kịp đi thăm các ba má giờ đây đã vĩnh viễn đi xa trong khi đất nước hòa bình đã mấy chục năm rồi.

    Trả lờiXóa
  8. CM sợ cảm xúc bay lên trời mà những chuyến đi như thế này, biết có còn được lặp lại?
    Nên CM cố gắng viết để được các bạn chia sẻ, cũng là để dành cho con cháu mai sau.

    Trả lờiXóa
  9. Chị sắp viết đến bà mẹ muôn đời hiền hậu của em nè, rất may, cảm xúc có vẻ vẫn còn...nguyên nên chị cố gắng viết ngay bây giờ đây!

    Trả lờiXóa
  10. Mình nhớ có một lần, nói với mấy đứa cháu khi chúng tỏ vẻ lơ là việc chăm sóc bà chị chồng mình "báo Hiếu cho cha mẹ bao giờ cũng là muộn, đừng để nữa rồi khóc tiếc"
    Cảm nhận hết cái tình và cả cái lỗi của bạn, của các anh, chị, em, của cả mình nữa!
    Mong chuyện này sẽ mãi được dài lâu!

    Trả lờiXóa
  11. Muộn còn hơn là không bao giờ, CM à. Anh nghĩ các Cụ nơi chín suối đang mỉn cười độ lượng vì sự "nhớ ra" của các bạn.

    Trả lờiXóa