Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Những tình yêu Văn Khoa

Đọc entry của Nhã Thảo, tôi bỗng chạnh lòng, nhớ về những năm 72, 73, khi những chàng trai, cô gái Văn Khoa đang ở vào độ tuổi đẹp nhất của đời người. Chúng tôi đã sống cùng nhau như anh em dưới một mái nhà, đã đấu tranh vì một lý tưởng, để rồi gần 40 năm sau, khi chúng tôi đã trở thành những ông nội, bà ngoại thì Nhã Thảo mới bộc bạch:

" Mà nói thật (bây giờ mới nói thật), lúc đó có lần (mà hình như là nhiều lần!), tôi đã nghĩ về các anh mình" "ai tôi cũng có thể yêu được" và sau này, "ai cũng có thể là người yêu của tôi được"! Hi...hi...híc...híc..

Những tiếng cười vui "hi...hi"...cho một thời trẻ tuổi hay những tiếng khóc nhỏ nhẹ "híc...híc"...cho những ngậm ngùi, tiếc nuối...đều khiến tôi nao lòng.
Tôi nghĩ về những tình cảm, những cảm tình...ở Văn Khoa thời ấy mà tôi xin được gọi là Tinh Yêu với đầy đủ ý nghĩa của nó.

Có những ánh mắt nhìn tha thiết, những sáng, chiều đứng chờ nhau ở đâu đó, chỉ để...nhìn, cười, rồi đi..Cái cầu thang gỗ vô tri, cái phòng Việt Hán bừa bộn, cái nhà mái tôn Nhân Văn đã chứng kiến biết bao tình đến rồi đi.Vẫn là TÌNH YÊU, dù chưa một lần dám nói, vì mải nghĩ việc lớn mà tạm quên tình nhỏ!

Có người nữ sinh viên thăm nuôi trong tù suốt khoảng thời gian dài, tận tụy như vợ lo cho chồng, đủ để gọi là TÌNH YÊU dù không thể và không bao giờ có một kết cuộc sum vầy.

Có những câu nói, chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng người nghe, bây giờ hay cho đến bao giờ vẫn nhớ: "Xa trường, người anh nhớ nhất là em..." Với người con gái được nghe lời nhớ thương mật ngọt là đã được đón nhận TÌNH YÊU cho dù người nói, có khi không còn nhớ nữa...

Có những bài thơ...không biết tác giả viết cho muôn người hay một người nhưng vì TÌNH YÊU, vẫn nghĩ đó là quà tặng "thay lời muốn nói", dành riêng cho mình. Và giờ đây, thơ không còn được lưu giữ, tình yêu liệu có còn nữa không?!

Có lời mời mọc: "Chủ nhật này em có rảnh không, vào trường, anh nói cái này, hay lắm..."TÌNH YÊU của chúng tôi đấy, giản đơn, nhẹ nhàng như tình cảm của những người cùng một nhà, gần đó nhưng cũng xa vời vợi bởi những điều trăn trở mà chưa thể nói. Làm sao dám nói yêu, khi đất nước chưa hòa bình...?

Có những lời khai trước Tòa án quân sự của kẻ thù: bài viết đó là của tôi để bảo vệ cho...Đó cũng là TÌNH YÊU của "người tù" dành cho người được ái mộ qua những bài viết trên báo Nữ Sinh viên và báo Văn Khoa

Có câu hỏi: chuyện tình cảm với...em tính sao? Em không biết...Cái "không biết" đó là chính là TÌNH YÊU để mấy chục năm sau, vẫn nằm yên trong góc nhỏ của mỗi người.

Có những người yêu nhau nhưng phải làm người xa lạ, phải lướt qua đời nhau để hy vọng sẽ có lúc thuộc về nhau mãi mãi. Đó là TÌNH YÊU, được nuôi lớn, bất chấp hiểm nguy, gian khổ.

Có những TÌNH YÊU mộng tưởng vì chẳng bao giờ có kết thúc, người yêu không nói và người được yêu chưa kịp biết để có thể chấp nhận hay không.

Có TÌNH YÊU đau đớn mà phải chấp nhận chia xa, để rồi mấy chục năm sau, mới "cởi tấc lòng" bằng lời xin lỗi muộn màng.

Một thoáng, chỉ một thoáng thôi, tôi nhớ lại những TÌNH YÊU trong sáng ngời ngời và càng sáng trong hơn bởi vì lúc đó, chúng tôi còn trẻ quá, xứng đáng được hưởng hạnh phúc của hương vị tình yêu, nhưng chúng tôi đã không than trách mà chấp nhận rồi "bây giờ mới nói thật" như Nhã Thảo.

Thật là dễ thương, tôi đọc lại nhiều lần cụm từ "các anh mình" mà nghe xúc động đến...nghẹn lời. Quả thật, lúc đó, chúng tôi hay gọi các anh "mình" thân thương, trìu mến như vậy đó. Thương quý các anh như vậy nên, tôi nghĩ, không phải chỉ có Nhã Thảo mà nhiều chị em trong chúng tôi đã nghĩ rằng:" ai tôi cũng có thể yêu được" và "ai cũng có thể là người yêu của tôi" nhưng suy nghĩ đơn giản ấy quả thật không giản đơn chút nào.

Năm 72, 73, các anh lần lượt vào tù rồi thoát ly, "bỏ trường mà đi", không dám từ giã, càng không thể hứa hẹn điều gì. Chúng tôi ngơ ngác, chống chọi vượt qua thử thách bằng một TÌNH YÊU lớn hơn. Thi thoảng, nhớ các anh để mà xót xa, ngậm ngùi, bởi vì, sống, chết khôn lường. Trước mắt, chúng tôi chỉ có một con đường.

Rồi hòa bình, tiếp tục lao vào công tác với TÌNH YÊU của người chiến thắng. Những năm sau đó, cũng có người lập gia đình, "các anh mình" không còn là "của mình" nữa...

Chúng tôi cũng "yên bề gia thất", vẫn gặp lại nhau trong một TÌNH YÊU lớn hơn. Nhưng rồi cũng không khỏi có những lúc nhớ về quá khứ, về những "năm tháng không thể nào quên" như chúng tôi vẫn thường nhắc nhau.

Ở đó, có những TÌNH YÊU VĂN KHOA là những tình cảm vô giá, dẫu đã nói hay chưa kịp nói, đã đang đi cùng nhau trong cuộc đời hay mãi mãi ở trong góc nhỏ thì TÌNH YÊU vẫn sống mãi ngàn năm.

Xin cho tôi được trân trọng, được viết về những TÌNH YÊU chưa có lúc bắt đầu và sẽ không bao giờ kết thúc ấy với tất cả chân tình. 

19-7-2011
Cỏ May

13 nhận xét:

  1. Đêm nay, đêm hồi nhớ những " hình như là tình yêu " của một thời ... Sao yên lặng thế này ?
    Đêm nay, có ai khó ngủ ? Có ai ướt mi không ?

    Trả lờiXóa
  2. Khó ngủ chị ạ, nhưng ướt mi thì không, chỉ cười buồn cho một "tình yêu đau đớn" thôi!

    Trả lờiXóa
  3. Ừ, "Em không biết"! Không biết cũng không phải là không biết? Là không dám khẳng định, phải không bạn hiền?

    Trả lờiXóa
  4. ...
    Và họ đã thuộc về nhau! Đó là Tình Yêu Văn Khoa đẹp nhất mà có lẽ tôi đã biết!

    Trả lờiXóa
  5. TÌNH YÊU VĂN KHOA vẫn sống mãi ngàn năm!
    Mình muốn lập lại một lần nữa, CỏMay à.

    Trả lờiXóa
  6. Em không được hân hạnh cùng thời với các Anh Chị... Mà không biết, khi được cùng thời, mình có cùng... gan để làm chuyện lớn, có cùng ...Tình để Yêu trọn điều lớn đó hay không...
    Nhưng nay đọc entry này, tự hỏi, những Anh Chị hy sinh ngày ấy... nay, thế hệ nối tiếp đã bỏ mất cái hy sinh đó vào đâu rồi?
    Hay là lại "đổ tại" cái "lưỡi bò nước lớn"... Hic!

    Trả lờiXóa
  7. Chị nghĩ về cơ bản không mất đâu em.

    Trả lờiXóa
  8. CM đã viêt tiếp ý NT rồi,coi chừng anh Cả chê mấy con mít ướt tắt lửa đó.mấy hôm nay bận nên chờ chút nhe

    Trả lờiXóa
  9. Chị ơi à, chờ cũng được mà, miễn là chị giữ lời hứa, đừng bỏ em "bơ vơ" là được rồi.
    Em hả chị, giờ "điếc hông sợ súng", bị rầy hơi quen rồi nhưng mắc viết thì cứ viết.
    Viết để đêm về mất ngủ mà!
    Em chờ bị rầy mà chưa thấy, em chờ mọi người viết tiếp nhiều tập khác mà cũng hổng thấy luôn nên nói thiệt là em...có hơi thất vọng!
    Coi chừng bữa nào. em mắc viết nữa là em viết tiếp đó chị à.
    Chị viết giùm entry giới thiệu Hội quán Văn Khoa đi, em thật sự không biết vì hồi đó, mình là tiểu thư nên hồi HQ gần đóng cửa em mới vô. Vô là có kỷ niệm liền nhưng em muốn mấy chị giới thiệu về HQ rồi hãy post bài vì nếu không, làm sao bạn bè bốn phương hiểu về cái "mô hình kinh doanh" vô cùng đặc biệt này chị hén

    Trả lờiXóa
  10. Bạn hiền ơi, CM vẫn nghĩ nó sống mãi ngàn năm nhưng sao mình giới thiệu "sơ bộ" rồi mà hổng thấy ai nói gì tiếp nữa hết!
    Vậy chắc CM vô duyên, vậy mà cũng xin quota thời gian để cố mà viết, viết xong thì thao thức, cũng bởi những điều đã nói và chưa nói, nhớ chuyện xưa, chạnh lòng vì chuyện...nay
    Cứ vậy....không hà!!! "Tôi thương...tôi" đó!!!!

    Trả lờiXóa
  11. Khẳng định để mà...chết à?
    Chỉ cần "chết trong lòng một ít" cũng đủ...sống mãi ngàn năm rồi!!!

    Trả lờiXóa
  12. Vậy là "bộ đồ lòng" không có liên quan gì đến chuyện chết sống ngàn năm hén Chị... em yên tâm mà bia gụ típ... hihi!

    Trả lờiXóa
  13. CM kg có vô duyên, mà có cái gan chưa ai có. À quên, nếu NT viết tiếp nữa thì NT cũng có. Hí hí.

    Trả lờiXóa