Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

Những giọt nước mắt...Văn Khoa

Hồi đó...tôi hay khóc, khóc vì nhiều lý do, chính đáng, không chính đáng, TN gọi tôi là "công chúa nhõng nhẽo" và tôi khá "nổi tiếng" với "danh hiệu" này.
Ừ, thì cứ cho là tôi nhõng nhẽo nên hay khóc nhưng cũng có nhiều lần...đâu có nhõng nhẽo mà nước mắt vẫn chảy tràn.
Ở Hội quán Văn Khoa
Cứ hễ nghe anh chị nào bị bắt là tôi chui vào cái phòng nhỏ xíu, chỗ có để mấy thùng nước đá và các vật dụng của Hội quán rồi khóc nức nở. Mà tôi có một cái bệnh là hễ khóc thì xỉu vì hạ calci! Đã rối, tôi còn làm cho người khác rối thêm vì phải lo cho tôi!
Có lần tôi "bị" (cũng có thể nói là "được") chị D nhắc nhở: "Phải làm cái gì đi chứ, khóc hoài vậy cưng?". Tôi sợ chị nên không dám trả lời: "Em đâu có biết làm cái gì nhưng anh em, bạn bè của mình, tụi nó có quyền gì mà bắt?".
Là tôi nghĩ vậy thôi chứ nào dám nói vì mình khóc giống "tiểu tư sản", bị la là đúng rồi, oan ức gì nữa mà thanh minh?!
Ở khám Chí Hòa
Tôi đi thăm anh NTK, nhưng nhìn thấy những anh khác, đi không nổi, phải có người dìu, vậy là tôi khóc, lâu lâu bị "thủ trưởng" nhắc: nãy giờ em có nghe anh nói gì không? Em nhớ anh dặn gì không? Dạ có, em nghe, em nhớ rồi....
Tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt xót xa, tôi thật sự chưa hiểu nhiều về các anh, về lý tưởng mà các anh đang theo đuổi nhưng tôi mới gặp các anh đây thôi, đàng hoàng, chững chạc với những lời lẽ vô cùng thuyết phục thì giờ đây, anh nào cũng như "bơi" trong bộ quần áo đen của những người tù, đi xiêu vẹo mà mắt vẫn ngời sáng. Họ có tội gì mà phải chịu kiếp tù đày?
Không nhớ ai đã "phân công" tôi đi thăm nuôi anh VĐN, dường như các anh ở miền Trung, không có gia đình thăm nuôi là chúng tôi (nhóm nữ SV VK) đảm nhận việc này, vô tư như bản chất vốn có của việc thăm nuôi.
Anh N mới bị bắt nên khi tôi thăm, anh đứng trong lưới sắt, tôi đứng bên ngoài, không được vào phòng thăm nuôi như anh NTK. Chỉ vừa thấy bóng dáng anh là tôi khóc. Khóc vì cái lưới sắt, vì cái rào cản giữa tôi và anh, khóc vì cái dáng tiều tụy, gương mặt khắc khổ của anh..Tôi nghĩ anh cũng bị tra tấn nhiều như những anh chị khác. Nơi đó, mỗi người nói một câu, rất ồn ào, mà sao kẻ đứng trong lưới sắt, người ngoài lưới sắt? Tự nhiên sao bạn tôi phải ở tù??? Sao mà tủi cực vậy? Tôi không khóc sao được? Tôi chỉ đưa thức ăn cho anh thôi chứ có chuyện gì đâu mà nói...thật tình là như vậy. Nhưng 2, 3 lần sau đó, tôi vẫn khóc và anh N đã rụt rè nói: "Lần sau, đi thăm tui, đừng có khóc nữa nha, bị hiểu lầm đó.., tui bị chọc quá trời...". Người nói cũng thật thà mà người khóc còn thiệt thà hơn!
Trên đường về (lúc đó, để không bị Công an chú ý, tôi đi đến Chí Hòa bằng xe taxi), tôi suy nghĩ: mình và anh N hiểu nhau là được rồi, ai hiểu lầm nhỉ?! Thôi, chết rồi, lúc đó, VĐN là của...HN chứ nào phải của...tôi! Lại khóc, nhiệt tình bị..."xúc phạm"!
Gặp lại chị HD
Chị D đến nhà tôi sau khi ở tù ra. Vừa thấy chị là tôi khóc, không ngăn được đến nỗi ba tôi bước ra và có vẻ ngạc nhiên. Thật ra, chưa bao giờ ba tôi xuất hiện ở phòng khách khi tôi tiếp bạn bè nhưng tiếng khóc của tôi đã làm ba hốt hoảng vì không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy chị D là ba tôi yên tâm và trở vào. Thật tình, tôi không nghĩ là được gặp lại chị sớm như vậy. Lúc đó, chị D là một phần của tôi, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, tôi có thể nói tất cả mọi chuyện với chị và chính chị cũng là người đã đến với tôi đầu tiên với tư cách là một người cách mạng. Trong thời gian chị ở tù, tôi không thăm được nhưng vẫn lén gửi thư cho chị bằng cách bỏ thư cuộn nhỏ, dán kín, bọc kỹ vào gói mắm ruốc, ống kem đánh răng... Và, có lần tôi đã bị má của chị "chất vấn": "Bác hỏi thiệt con, hôm bữa con gởi mắm ruốc cho con D, con có bỏ cái gì trong đó không mà bữa nay nó không cho thăm nuôi rồi!". Tôi tái mặt, chối quanh co và tôi nhớ gói mắm đó đã "trót lọt" rồi, sao bây giờ còn bị chất vấn?
Để cho tôi khóc một chút, chị D từ tốn nói: "Em nín đi, có gì thì kể chị nghe, em khóc hoài, đâu có nói được gì...". Và tôi đã kể với chị tất cả nỗi buổn khổ của tôi: má tôi mất, ba tôi theo dõi sát sao mọi việc làm, mối quan hệ của tôi vì tôi cũng mới ra tù...Chuyện nhà đã buồn mà chuyện trường còn buồn hơn chị ơi, bị bắt hết trơn, còn có mình em, em chèo chống sao đây, công an thì nó làm dữ quá, nó chụp hình em rồi méc ba em...
Cứ vậy, hai chị em chuyện trò không dứt, nước mắt dành cho ngày gặp mặt
Trong đám tang má của anh NTK
Tôi thường đến nhà anh K để nhận đồ đi thăm nuôi anh. Tôi biết cả hai bác, nên khi bác gái bệnh nằm ở nhà thương Nguyễn Văn Học (nay là BV Nhân dân Gia Định) tôi có vào thăm và cũng đoán rằng với hơi thở nặng nhọc, khó khăn như thế này thì chắc anh K không về kịp.
Rồi bác mất, chúng tôi đi dự đám tang như những người con. Tôi nhớ đã khóc rất nhiều bởi những câu chuyện giữa tôi và bác không đầu đuôi, bởi hình ảnh của bác với cái giường được quay lên cao cho bác dễ thở, bởi anh K vẫn còn xa, xa lắc. Và trong chúng tôi, tôi tự hỏi: sẽ còn bao nhiêu người phải khóc mẹ-cha trong hoàn cảnh nghiệt ngã này..?.
Những giọt nước mắt ấy dẫu đã xa, rất xa, nhưng khi tôi nhớ lại, mắt vẫn long lanh, má vẫn ấm, hơi ấm của tình người.
Cuộc sống hôm nay bộn bề, vất vả, sau khi đã sống hơn nửa đời người, dĩ nhiên tôi không còn là "công chúa nhõng nhẽo" nữa, tôi biết chịu đựng, có khi lì lợm một chút bởi đã chai sạn nhưng những giọt nước mắt của thuở nào, với tôi, là những kỷ niệm còn sống mãi.
Cho phép tôi được gọi đó là "Những giọt nước mắt Văn Khoa".
5-7-2011
Cỏ May

19 nhận xét:

  1. Chị đọc, mà khi thì cười vì những suy nghĩ, lời nói thật ngây thơ của em hồi ấy, khi thì ứa nước mắt theo những giọt nước mắt của em.
    Những giọt nước mắt ấy rất đáng yêu.
    Chị ít khi nào khóc, nhưng thường nói với người khác : nếu cảm thấy muốn khóc thì hãy cứ khóc đi ...

    Trả lờiXóa
  2. Những giọt nước mắt VK, đọc rồi như thấy mới ngày hôm qua, một thời bạn bè thương nhau như ruột thịt.
    Cỏ May viết một entry về khóc rồi, bữa nào viết thêm một entry về cười nữa nghe, chuyện cười kiểu ở trong xà lim nhìn ra ngoài mà thấy có bạn VK mới bị bắt vô là Nghi Em nhảy tưng lên... vì mừng khi thấy bạn.

    Trả lờiXóa
  3. Bây giờ có còn hay khóc không chị ?
    Em hồi con gái cũng hay khóc ...Những giông bão cuộc đời dần làm em hết nước mắt để khóc . Khóc là cách làm nhẹ lòng hay nhất chị nhỉ ...

    Trả lờiXóa
  4. Khóc cũng là một cách giảm stress hiệu quả mà Cô. Ngày trước nếu có chuyện không vui con khóc ngon lành. Vì khóc mệt quá nên nhanh chóng đi ngủ. Còn bây giờ con ít khóc nên đôi lúc lại...khó ngủ.
    Bình minh đến rồi!. Con chúc Cô ngày mới sẽ có nhiều điều mới.

    Trả lờiXóa
  5. Cũng là một vũ khí có hiệu lực cao nữa đó Quyan à. Cô là một trong những người luôn "đứng về phe nước mắt".
    Cho nên CM đừng có ngại ngùng gì, khi muốn khóc.

    Trả lờiXóa
  6. Những giọt nước mắt... em nhớ có người nói... nó làm trong sạch cuộc đời Chị à...

    Trả lờiXóa
  7. Những giọt nước mắt dễ thương và đáng yêu biết bao ! Nó nuôi dưỡng con người và làm tăng thêm nhân cách của họ . Ôi ! Văn Khoa !!!

    Trả lờiXóa
  8. Có những giọt nước mắt mà mãi mãi vẫn không gột rửa được nỗi buồn tiếc, xót xa, CỏMay à.

    Trả lờiXóa
  9. " Có những giọt nước mắt mà mãi mãi vẫn không gột rửa được nỗi buồn tiếc, xót xa, CỏMay à. "
    Ý này có thể thành 1 entry kg nhỉ ? Mong lắm thay.

    Trả lờiXóa
  10. CM thường tự nhủ: "buồn khóc cho vui!", nhưng quả thật, có những lúc khóc...đã đời rồi, muốn hạ calci luôn rồi nhưng đâu có vui!
    Bởi vậy, tốt nhất là...đừng có khóc để bảo vệ sức khỏe cũng như để nỗi buồn còn hoài, sống cùng với nó, lâu rồi sẽ...quên đi và...chấm hết!!!!

    Trả lờiXóa
  11. Chị cũng như em thôi, hồi nhỏ thì khác nhưng bây giờ bị đời đá lông lốc thì cũng quen thôi, khóc mà chi, có ngăn được xót đau....

    Trả lờiXóa
  12. Tặng cho con lời nhạc mà cô ghi nhớ khi tình cờ xem phim "Lời thề Hypocrate":

    Giá như đôi mắt em là lá khoai
    Để nỗi buồn không ở lại...

    Hãy để gió cuốn đi...tất cả, vậy là cuộc sống sẽ yên bình.

    Trả lờiXóa
  13. Kể ra khóc cũng...vui chứ chị nhưng em ngại khóc thì hay bị hạ calci, khổ cho mình, khổ cho những người không làm mình khóc nên...lâu rồi sẽ quen và cũng sẽ quên!

    Trả lờiXóa
  14. Chà, khóc mà cũng được...khen, hân hạnh ghê hén!

    Trả lờiXóa
  15. Thật ra, em đã có một bài thơ, đúng tứ thơ, đúng đối tượng luôn nhưng chính vì vậy mà càng không dám đưa lên blog chị à, phạm húy nữa đó!

    Trả lờiXóa
  16. Những giọt nước mắt, trước hết là làm sạch mắt đó em, bởi vậy, lâu lâu khóc là rất...tốt cho đôi mắt nhưng khóc nhiều quá thì...không nên, em nhỉ!

    Trả lờiXóa
  17. Em khóc xong là ...hay buồn ngủ (mà bình thường đã ngủ ...rất tốt òi) nên ít dám khóc...
    Em thích ba lơn hơn... hehe! Em ba lơn chiên nghiệp nghen Chị, nhưng không ba trợn và không ba xạo...

    Trả lờiXóa
  18. Chị D đã đọc bài "Nước mắt.." và nhiều bài khác của T. Anh nhắc chị viết gì đi, dù chỉ vài chữ, nhưng chị chưa quen vi tính nên chưa chịu viết (và một khi đã viết thì view6t1 bài dài dài luôn). Zdậy đó.

    Trả lờiXóa
  19. Chị có đọc là em vui rồi, ước gì em ở gần, chị đọc, em gõ máy là tuyệt vời anh nhỉ!
    Đành phải chờ thôi, anh chị đã "ăn đầy tháng" chưa?

    Trả lờiXóa