Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Những chiếc áo...Văn Khoa

Tôi không biết gọi tên những chiếc áo ấy, những chiếc áo mà sau mấy chục năm, tôi vẩn nhớ "lịch sử" của nó, nên đành gọi là "những chiếc áo Văn Khoa".
Bởi vì những chiếc áo đó thắm đượm nghĩa tình của người Văn Khoa.
Chiếc áo dài gấm màu vàng....
Ngày ấy, hội Nữ Sinh viên VK qui ước với nhau: mỗi dịp lễ hội, các nữ sinh viên mặc áo dài gấm màu vàng, cài hoa hồng màu đỏ. Chúng tôi răm rắp thực hiện với niềm tự hào: mình là nữ sinh viên Văn Khoa và mặc sắc áo ấy, dường như ai cũng đẹp, cũng dễ thương.
Vào một dịp lễ nào đó...tôi không nhớ rõ, chỉ biết rằng có một cô gái Huế đẹp, đẹp lắm, khiến biết bao chàng trai VK đã xao xuyến, không có chiếc áo dài màu vàng nhưng lại rất thích mặc và cũng rất thích được làm nữ SV VK. Tôi không biết là tôi may mắn hay...rủi ro mà cô bạn ấy mặc vừa vặn áo của tôi, như là áo may cho cô ấy vậy. Nhưng hễ ...mặc thì tôi...mất áo! Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu và...một ngày "đẹp trời", tôi nói với..."trả áo lại nhé!". Cái áo của mình cũng có "cái giá" của nó và cái giá của người mặc nó nữa, tôi không muốn bị nhầm lẫn với người khác, nhất là nhầm lẫn với ...cô gái Huế xinh đẹp ấy. Sau này, nghe nhiều nghi vấn về cô gái ấy, tôi giật mình, mình tốt hay xấu bụng đây?!
Chiếc áo sơ-mi màu xanh:
Lại có một lần...công an (chìm-nổi) đứng đầy trường, đặc biệt là cổng trường để bắt anh VVN. Chúng tôi, những nữ sinh viên, cấp báo để anh đừng ra khỏi trường và "tổ chức" "giấu anh". Địa điểm là..".chuồng cu" trên lầu! Có vẻ cũng an toàn nhưng không lẽ anh ở hoài trên đó? Các em đã mua cho anh ổ bánh mì rồi nhưng vẫn không an tâm. Ngay lúc "dầu sôi, lửa bỏng" thì không biết bạn nào đã nghĩ ra việc "đổi áo" và anh VVN ra về an toàn. Nhưng tôi, khi biết sự việc thì lại cả quyết: coi chừng anh N bị bắt vì hết người đổi áo sao lại đổi cho tên công an chìm đó?! Tôi muốn nói đến nhà thơ Hồn Oan, đi học chỉ mặc áo sơ-mi xanh, quần nâu và anh N đã mặc chiếc áo xanh của Hồn Oan để ra khỏi trường. Tôi thì không chút nào tin tưởng ở anh chàng không thấy nụ cười, luôn vào Hội quán với cặp kính đen, giống hệt công an chìm! Cuối cùng, anh N an toàn mà người "không an toàn" là tôi, vì người bị tôi nghi ngờ là công an lại chính là người mang đến cho tôi tình yêu và giờ đây là "ba của sắp nhỏ"!!!
Chiếc áo lạnh
Tôi không nhớ ai đã nói (XH hay là MA), anh TQH sẽ bị đi đảo, ngoài đó, lạnh lắm mà anh H không có áo lạnh.
Chẳng chút ngần ngại, tôi đan ngay một cái áo màu xanh dương và gửi vào Chí Hòa cho anh H. Dạo đó, tôi rất thích đan nên lúc nào ở nhà cũng có chỉ, điều khó khăn cho tôi là tôi chưa từng đan áo của nam nên tôi không biết bỏ mũi chỗ tay áo. Tôi không dám hỏi những người trong nhà vì chắc chắn sẽ bị chất vấn: đan áo cho ai ?? Cuộn chỉ len có ở nhà không đủ nên tôi đi mua, và dịp may đã đến, tôi đánh liều, hỏi người bán chỉ, chị ta hướng dẫn tôi tận tình và còn trêu: "Đan áo cho bồ hả?". Dĩ nhiên, tôi thanh minh vội vã rồi về nhà đan áo cho kịp.
Mãi đến nhiều năm sau ngày hòa bình, gặp lại anh, tôi mới biết: khi xuống tàu, anh H không được mang theo thứ gì, kể cả áo của tôi và mắt kính của chị HD. Thật là uổng công!

12 nhận xét:

  1. Vậy đó,
    Bao nhiêu điều giữ kĩ mấy chục năm nay...
    Nhớ hồi đó, tụi mình sao mà dễ thương và "ngây ngô" quá hén.
    Cô gái Huế ấy, hình như TN cũng biết, là cô gái trong "Một sớm mai nào" phải không? Chả biết sau bao nhiêu dâu bể, cô ấy giờ ra sao?
    Ừ, hồi đó cũng thấy P. Hồn Oan giống công an chìm thiệt đó nghe. Mấy hồi anh chàng ra vào trụ sở Nhóm Việt Hán, mình cũng dè chừng. Để bữa nào gặp, bảo HồnOan viết hồi kí mới được.
    Cũng không biết cuối tuần này bé KP có về thăm và bày cho Bố Nam vào GNVK không nữa. Blog của CT. nhóm VH chỉ mới mỗi một bài thơ. Biết anh ấy còn cả một "kho" đấy, CM à.
    TQH nữa, ai ới anh ấy một tiếng, vào GNVK chứ.

    Và, CM nhớ kể tiếp chuyện ngày xưa nữa nghe.
    Chờ đấy.

    Trả lờiXóa
  2. Sẽ còn...Những giọt nước mắt VK, Những người...không quen biết VK, chờ nhé, đang "hăng" lắm vì viết là hạnh phúc.
    Hình như cô gái ấy là...cô gái của..."Đi qua vùng nhà em, không còn em ở đó" của anh TLA, không biết nhớ có đúng không, lỡ có sai thì ai biết, xin đính chính giùm, đừng...để bụng mà tội nghiệp người viết!

    Trả lờiXóa
  3. E...hèm! các bác nhớ đúng hết, đang xin phép nguoivankhoa kể chuyện tình cô gái Huế với anh VK nhạc sĩ của mình. Ai ủng hộ hói dzô một tiếng để GM xin giấy phép cho dễ. He he

    Trả lờiXóa
  4. Em có bỏ một cần câu chổ anh TQH lâu rồi, nhận ngay được một reply: "OK, cám ơn nghen", rồi lặn mất tiêu luôn tới bây giờ. Hic! mất sạch mồi câu, may mà còn cái lưỡi câu, bữa nào rảnh rảnh em buông câu tiếp. Hi hi.

    Trả lờiXóa
  5. Chị gửi PM cho GM nói chuyện này.
    Mở ra xem đi há.

    Trả lờiXóa
  6. HIhi,
    Có vẻ như QH chưa thích vào GNVK?

    Trả lờiXóa
  7. Nghĩ thử xem, cần khuyến mãi điều gì thì những người VK ấy mới chịu về nhà mình nhỉ ? Mong đợi anh chị cả, Vương huynh, TQH, HD, ... thật là mỏi mòn rồi. Tất cả khóc hu hu thử xem các anh chị ấy có mủi lòng kg ?

    Trả lờiXóa
  8. Có lẽ "người anh hùng" ấy chưa thích vào đâu hết, hôm nọ, TQH đã nói nửa năm nay chưa check mail mà!
    Có lẽ đó là người bận rộn bới vì đang quá...rảnh rang!
    TQH...ở đâu đó, đừng có phiền vì câu này, CM ít ra cũng có cái quyền của ...người đan áo năm xưa!

    Trả lờiXóa
  9. Thích ở chỗ đến nhà là thấy chủ nhà cười liền. Nụ cười xinh đẹp và đáng yêu làm sao.
    Nếu viết là hạnh phúc của CM, thì cứ viết nhanh, viết nhiều nhé.

    Trả lờiXóa
  10. Dạ, em xin tuyệt đối chấp hành, ít nhất, để em được thấy là em đang hạnh phúc.
    Em hay cười chị hén, không biết em đã post bài thơ Nụ cười của em chưa?
    Nhiều quá, thật tình là em không nhớ hết chị à, từ từ rồi minh chia sẻ với nhau nhiều nhiều hơn nữa chị nhé!
    Còn vụ mọi người "lơ là" với blog, thiệt tình là em chịu thua, chị HD thì em chưa liên lạc.
    Kiên nhẫn và nhiệt tình như TN cũng chỉ đành...im lặng thì chị nghĩ, em làm sao?
    Thôi, mình cứ tiếp tục chờ chị à.
    Như ngày xưa đi gây dựng phong trào vậy mà!

    Trả lờiXóa
  11. Ok liền. Có khi các anh chị có khó khăn gì đó, thí dụ như bận rộn việc làm, hay chưa rành net, hay như chị Dung Ngô mắt kg nhìn màn hình lâu đc .... Em thấy chưa, chỉ mỗi việc đủ rảnh, đủ khỏe mắt mà ngồi ôm máy như mấy tụi mình, là cũng hạnh phúc hơn người ta rồi. Vậy thôi đc bi nhiêu làm bi nhiêu. Cứ viết cứ đọc cứ nhiều chiện như hổm rày.

    Trả lờiXóa
  12. Dạ, mắt em cũng có vấn đề đó chị, nhưng vẫn cứ mê net và mê viết, còn chị Dung thì em hiểu rồi, mắt chị Dung không chịu nổ đâu, em bệnh nên thông cảm lắm!

    Trả lờiXóa