Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Tập ảnh

Cách đây hơn tuần, anh VVN có gọi cho tôi để báo, theo yêu cầu của BBT Góc Văn Khoa, anh sẽ nhờ con gái mang đến cho tôi những tấm ảnh (mà anh còn giữ, sau khi đã...chọn lọc) của người Văn Khoa để chúng tôi post trên blog. Và...chiều nay Khởi Phượng (con gái anh N) đã gặp tôi để trao tập ảnh.
Tập ảnh với khoảng mươi tấm ảnh được chụp cách đây khoảng 40 năm! Tôi hiểu giá trị của "màu thời gian".
Tôi nhìn từng bức ảnh, chỉ nhận được một số gương mặt thân quen: anh Chủ tịch nhóm Việt Hán (dĩ nhiên là không thể không nhận ra), anh Hoàng Nghĩa, chị Hoa, chị Sen, chị Hồ Ngọc Dung...và còn nhiều nhiều nữa, quả thật, tôi chưa nhận diện được hết vì ảnh chụp nhiều người. Ai cũng đẹp (cho phép tôi được nói như vậy) với ánh mắt sáng, khuôn mặt rạng ngời, hồn hậu.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là bé Phượng chỉ tôi xem và đọc vanh vách tên từng người: cô Hoàng Hương nè cô, còn đây là cô Tuyến, trong hình này, ba con nói có chú Trương Quốc Khánh nữa, nhưng ba chỉ con mà lâu quá, con quên rồi! Quả thật, anh Khánh có trong hình, tôi không quên cặp kinh cận của anh nên chỉ lại cho Phượng xem...
Quá khứ lại hiện về...đây là phòng của nhóm Việt Hán, kia là triển lãm, buổi tưởng niệm thầy Đông Hồ, đi đưa tang mẹ của chị Hồ Minh Nguyệt...
Và chuyện này dẫn sang chuyện kia, tôi không ngò Phượng biết chuyện ở Văn Khoa của ba N hơi nhiều mà cô bé kể cứ y như người trong cuộc. "Tập thơ của ba con, con đọc hết, con tính gõ máy lại, để dành cho ba con với mấy cô chú coi nhưng con lu bu quá! Bây giờ, ba con nói, để ba con đọc lại...", chà, anh Chủ tịch cẩn thận quá nhỉ!
Tôi hỏi thăm chuyện học hành, làm việc của P rồi nghe P kể về anh N, tôi bàng hoàng, vì tôi chưa bao giờ hình dung hết những vất vả trong mưu sinh của anh. "Công tử" của Văn Khoa, đã từng là "người tình trong mộng" của một số nữ SV Văn Khoa thời ấy mà lại có thể "thoát xác" như vậy.
Tôi đã có dịp chuyện trò với vợ anh khi anh mổ mắt, tôi thấy chị quả là một người phụ nữ "chịu thương, chịu khó", nay nghe P líu lo: "Mẹ con nói sửa nhà xong sẽ tổ chức sinh nhật cho ba con, mời mấy cô, mấy chú lên chơi...", tôi xúc động. Chị chưa một ngày nào được sống cùng chúng tôi, vậy mà cũng gắn bó, gần gũi.
P vô tư kể tiếp: "Ba con không rành vi tính, con đi làm ở SG nên lâu lâu mới về, con chỉ xong, ba con lại quên, rồi ba con vô máy chỉ toàn chơi cờ tướng!" (Vương huynh dễ thương ghê!!!). Việc anh N khó làm quen với vi tính, tôi không ngạc nhiên vì chuyện đó là bình thường. "Cô TN chỉ con vô blog, con chép lại hết mấy bài viết cho ba con coi, mấy cô chú comment gì, ba con biết hết nhưng hơi chậm tại vì khoảng 2 tuần con mới về, máy tính ở nhà lại đang hư nữa. Con tính cuối năm, có tiền thưởng, con mua cho ba con cái máy tính khác".
P đã làm một việc mà tôi thầm cảm phục và muốn nói: "Cô, các cô chú cảm ơn con, miễn sao ba con đọc được là vui rồi!"
Lúc có ý tưởng tạo blog, tôi có nói với TN: "Tụi mình rồi cũng chết hết, mong sao con cháu còn gần gũi, để biết ngày xưa ba mẹ, ông bà của nó đã sống ra sao, làm những gì...".
Ước mơ chỉ để mà...mơ ước, nhưng hôm nay, Khỏi Phượng đã giúp tôi có niềm tin.
Bằng lòng yêu thương, cho cô được ôm hôn con, thay cho lời cảm ơn tầm thường, khách sáo và mong sao con tiếp tục là nhịp cầu "nối những bờ vui" để ba N, đi đâu rồi cũng về nhà...Văn Khoa.
Trân Thúy

12 nhận xét:

  1. Sao mà dễ thương vậy Cỏ May ơi. Những nhọc nhằn của Vương huynh em cũng biết, nhưng không ngờ lửa cũng đã truyền lại được cho con gái Khởi Phượng. Đọc thấy 2 cô cháu nói chuyện muốn ứa nước mắt. Thương quá tình bạn Văn Khoa!

    Trả lờiXóa
  2. Khởi Phượng đi làm vất vả mà luôn để tâm làm nhịp cầu cho bác VVN có tin tức đồng môn quả là người hiếu thảo.

    Trả lờiXóa
  3. Chị khóc đấy CM. Em thấy chưa, chị đã nói là bạn mình chưa về đc đây chắc chắn có khó khăn gì đấy, vì chị tin chắc rằng bọn mình ai cũng yêu thương quá khứ văn khoa cả. Chị rủ mọi người đấy, góp một tay cho máy vi tính của anh N.

    Trả lờiXóa
  4. Em viết ra điều này cũng chỉ mong như vậy, mà còn sợ anh N đọc được sẽ chạm tự ái, có sao không chị? Em thì thật lòng chứ không có ý gì khác. Nói chuyện với KP xong, em không thể nào để trong lòng được. Chỗ anh N không nối mạng nên em nói khi nào có máy hẳn hoi thì sẽ hướng dẫn anh dùng 3G.
    KP dễ thương gì đâu chị ơi!

    Trả lờiXóa
  5. Tuổi mình đã ...xế chiều (híc..híc..) mà con cái hiếu thảo, biết chia sẻ thật là hạnh phúc lớn, phải không anh? CM vẫn cứ ao ước tất cả bạn bè gần xa được hưởng hạnh phúc này.

    Trả lờiXóa
  6. Chị nghĩ là kg đâu. Anh ấy sẽ hiểu entry này là tấm lòng của em, của bọn mình. Biết như thế này, là quá muộn rồi.

    Trả lờiXóa
  7. Hiếu thảo là của cải quí giá nhất của đời người phải không anh ?

    Trả lờiXóa
  8. CM mới xế chiều ,, trong khi CB đã nửa đêm rồi [híc ..híc .]
    Con cháu hiếu thảo là điều ai cũng mong muốn ... nhưng sự thực thì ít ai được như anh VVN ... xã hội ngày thay đổi ....nhất là ở nước ngoài , địa dư quá rộng ... sống xa nhau hằng 1000 km có khi cả năm 1 gặp mặt môt lần ... những người lưu vong như CB khó mà dịp gặp con cháu như các bạn ở quê nhà, CM à.

    anh em CB ở khắp năm châu bốn bể .... khi hai cụ thân sinh còn sống, các cụ tới chơi nhà ai thì anh em còn cố gắng bay đến thăm hỏi ... đó cũng là dịp để đại gìa đình xum họp . Cụ ông đi trước , tư 1990, cụ bà ra đi đã hơn 3 năm ... bây giờ các dịp gặp nhau thật hiếm hỏi .....

    Trả lờiXóa
  9. Đúng vậy chị Thanh Quế ! Còn cao quý và hạnh phúc bằng hiếu thảo với cha me ... nhưng ngaỳ nay ở hải ngoại thì nó thường được thể hiện qua vài cú điện thoại hoặc email thôi ... sống cách nhau hằng 1000 km hoặc nủa vòng trái đất ... ít co dịp gặp nhau lắm.

    Xin lỗi là phải viết nguyên tên chị ra .... viết tắt thiên hạ tưởng tôi đang trao đổi với giặc tàu ! hì hì hì
    Chúc chị Thanh Quế tuần mới như ý, thư thả.

    Trả lờiXóa
  10. TN khong vao duoc nha bang laptop. Vao bang iphone thi go khong co dau! Danh vay chu biet sao gio!
    TN tan thanh y cua chi Q. Se PM noi ro hon. Dieu khien TN cam dong la tam long cua KP.
    Cam on entry nay cua ban hien TT

    Trả lờiXóa
  11. Nửa đêm vẫn rất đẹp anh CB à, khi trời trong, trăng sáng ...

    Trả lờiXóa
  12. Xế chiều hay nửa đêm thì cũng chỉ là khái niệm mà thôi.
    Nếu mình sống mà vẫn vui thì xế chiều hay nửa đêm cũng...không sao hết!
    CM chia sẻ với anh, nhưng phải chi...trái đất thật sự nhỏ bé, chỉ có tấm lòng là rộng lớn thì hay biết mấy!

    Trả lờiXóa