Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Những ngày ở thành phố mộng mơ

Chiều ngày 4-8-11
Đến sân bay Liên Khương lúc 14g45, thời tiết rất đẹp, hanh nắng buổi chiều tà, có chút lạnh để biết mình đã đến Đà Lạt.
Quan trọng là Miki khỏe, đưa mắt nhìn khắp xung quanh vì lạ, chị nhỏ đã ngủ suốt chặng đường bay.
Không khó khăn khi tìm nhà GM, vì taxi đưa đúng đến số 2A Hoàng Hoa Thám và chủ nhà đã chờ sẵn. Thấy hành lý...hơi mất vía vì túi to mà con dốc "hiền' đang chờ. Nhưng cuối cùng mọi người cùng đồ đạc đã nhanh chóng đến nơi an toàn. GM cả lo nên nhất định giành chở túi xách vì sợ con rể của CM không chở được! Người ta là dân miền núi chính hiệu nên sau đó thì mọi việc ổn.
Vào nhà rồi trời vẫn nắng đẹp, CM ở một phòng, phòng này năm xưa anh chị cả đã "tá túc", đôi vợ chồng trẻ và em bé ở một phòng, rộng rãi, nệm gối đầy đủ. Bây giờ mới phát hiện: có 1 va-li bị bỏ lại nhà và thế là hai vợ chồng phải dắt nhau đi tìm chỗ mua áo quần!
Hai bà ngoại ở nhà chăm và cho Miki ăn bữa chiều! Ôi, thật là "khủng khiếp", không có ghế ngồi ăn như ở nhà và cũng có túi đồ chơi gồm...đủ thứ nên hai bà ngoại đánh vật với Miki. Mẹ lại sợ nấu nướng không kịp nên cho Miki ăn thức ăn sẵn, chị nhỏ có vẻ không thích nên càng quậy! Bà ngoại đút, bà GM làm trò, đưa hết món này đến món khác, cứ cầm là quăng, lượm, quăng tiếp..Bỗng dưng, Đà Lạt hết lạnh rồi! Cuối cùng bà ngoại cho Miki...2 viên Panadol, cứ vậy, trở lại động tác cũ...có bà GM hỗ trợ nên cũng hoàn thành nhiệm vụ "cao cả" là "xử" hết chén cháo to.
Tối đầu tiên ở ĐL sao mà yên ắng, CM mệt quá nên nằm xem "Kinh thưa Oshin", chạnh nghĩ đến cảnh của mình, đúng là với oshin thời nay phải...kính thưa...nhiều tập. Hình như khuya lắm mới online cùng với GM nên chưa "học hỏi" được gì nhiều! Có nhận tin nhắn chúc vui của anh cả, phấn khởi vì còn được quan tâm. Tạm yên giấc.
Sáng ngày 5-8-11
Có lẽ đây là buổi sáng thú vị nhất trong những ngày ở ĐL. Trong khi đôi vợ chồng con cái nhà "người ta" còn ngủ thì hai bạn già mặc áo lạnh ra sân uống cafe ở băng đá. Cảnh vật vẫn như lần họp mặt trước, chỉ khác là nay GM đã làm hàng rào tinh tươm. CM còn nhớ chỗ này đã đứng thắt lại khăn quàng cổ cho anh N, đơn giản là anh không biết thắt nên...chẳng ra sao cả! Vậy mà GM cũng chớp được tấm hình, không dám phổ biến rộng vì sợ...có người buồn!

Cả nhà đi vườn hoa, trên đường đi, còn tranh thủ ghé xem chung cư vì giá quá rẻ! Con gái "kết" ĐL vì lần đầu từ khi có Miki, hai mẹ con cùng ngủ thẳng giấc đến hơn 7g00! Con rể thì không nhức đầu nên phấn khởi định bắt chước GM.
Vườn hoa không có gì đặc sắc, không có hoa lạ,nhưng cũng đủ để bà cháu và cả nhà có vài tấm hình đẹp.

Về nhà thì GM đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, đói, ngon miệng nhưng xót xa vì mình mà bạn cực quá! Cứ vậy mà thời gian trôi qua vun vút, con gái đi phiên dịch nên hai bà ngoại lại tiếp tục nhiệm vụ bất đắc dĩ!

Rồi chị Q đến, mang theo nụ cười và...đủ thứ, từ bánh đến hai cái ghế nhỏ cho GM ngồi làm cỏ! Sao mà chị chu đáo quá, làm tụi em chỉ "hưởng" thôi!
Miki chào mừng bà Q bằng hai cái cúi đầu "ạ" thật to làm bà cũng bớt mệt. Bà nhận xét: "Sao con giống trên mạng quá!", bởi vì bà đã thường xuyên chiêm ngưỡng Miki trên blog của mẹ Thư.

Trời bắt đầu tối nên GM đưa chị Q đi dạo vườn và tâm sự một chút, bỏ bà ngoại CM một mình với Miki, chà, thật là khủng khiếp vì con quá hiếu động và liên tục đòi đồ chơi mới mà ở đây, làm sao đáp ứng yêu cầu "rất nhỏ" của con đây? Nhưng cuối cùng, khi mẹ về thì cũng xong.

Cả nhà ăn cơm và thưởng thức món bánh (mà CM đã đặt tên là bánh sum vầy) của chị Q. Trước khi ăn, GM không quên chớp một tấm hình, đưa lên blog cho mọi người...thèm chơi, nhất là TBT!

Xong bữa tối, giao được "cục vàng" cho "khổ chủ", ba bà bắt đầu họp chợ. Phải "tân trang" một chút để chụp hình chứ, trời không lạnh (vì đang ở trong nhà) nhưng cũng giả bộ như là lạnh cho ...lãng mạn! Dù gì đi nữa, cách đây 40 năm, chúng mình cũng đã từng là "đích ngắm" của biết bao...chàng trai, tại...xui nên có khi ngắm mà "bắn" vẫn không đúng!
Đang lúc họp chợ sôi nổi, có sự hỗ trợ của con rể trong việc chụp hình, thì...trời mưa! A, tối nay, "trời không mưa, em cũng lạy trời mưa" để chị Q ở lại, vì chị mà rời ngôi nhà này thì xem như...phiên chợ kết thúc! Chị Q nói đã trót hẹn với...chàng trai...honda ôm (hết hồn, tưởng đâu chị hẹn với ai chứ!!!) và mai chị đi Đức Trọng sớm. Thôi thế thì thôi...cũng đành!

Vào giường rồi, vẫn nhớ những câu chuyện "bây giờ mới biết" và thương quá ...những người "muôn năm cũ". Các con nghe chuyện của ba nữ sinh viên Văn Khoa mà ngạc nhiên, bởi sao mà có thể ngây thơ, vô tư đến như vậy, "đâu có ai nói cho mình biết, theo phong trào là có ngày bị bắt...". GM kể đã chuẩn bị sẵn bộ quần áo đem theo nếu bị bắt, CM thì ám ảnh bởi tiếng kêu: "Xét tờ khai gia đình", tiếng kêu ấy chỉ xuất hiện từ 22g trở đi, hòa bình rồi mà chúng mình vẫn còn nhớ để...giật mình! Con rể buông một câu" Mẹ yếu mà còn ra gió!". Buồn cười thật nhưng cũng quá đỗi dễ thương, mỗi người có thể có những nhận xét khác nhau về sự vô tư này nhưng với CM thì nó quá dễ thương, là một chặng đường không thể nào quên và vẫn muốn kể để nhắc nhớ cho chính mình và mong muốn nhiều người cùng chia sẻ.
Ngày 6-8-11
Buổi sáng con gái loay hoay chuẩn bị cho bài báo cáo trong hội thảo buổi chiều...thời gian qua rất nhanh. ĐL vẫn đẹp nhưng thỉnh thoảng có mưa rồi tạnh ngay nên CM mới nói mưa để làm duyên!
Ăn cơm trưa xong, con gái chuẩn bị đi, giao cục vàng lại cho bà ngoại. Tự nhiên, khoảng 13g00, buồn ngủ không chịu được (chuyện hiếm có đối với CM!), phải "chuyển giao công nghệ" cho con rể. Sau 30p ngon giấc với ĐL, bà ngoại tiếp tục làm nhiệm vụ, trong khi GM đang chà gạchbị đóng rong trong sân, tỉ mỉ, cẩn thận. Thèm ra "nhiều chiện" nên hai chị em, người thì vừa chà gạch vừa nói, người thì vừa nói vừa lắng nghe xem cháu có khóc không? Vậy mà chuyện nọ chưa dứt đã sang chuyện kia. Đúng là...nhiều chiện!!!

Con gái về, báo cáo thành công ngoài mong đợi. Chúc mừng con. Tối nay, chỉ có hai bà họp chợ nên không quậy được, trời buồn, thỉnh thoảng có mưa.

Sáng ngày 7-8-11
Chỉ còn một buổi sáng để chụp hình thôi, vậy mà trời lại mưa lất phất. Lãng mạn, thú vị thật nhưng không an toàn cho "diễn viên chính", nhưng thôi kệ, cứ "diễn", chắc trời thương, sẽ không sao đâu! Và một số hình đẹp đã có, nhìn hình sẽ nhớ và nhớ nhiều lắm. Vừa thương, vừa phục GM đã thật sự tìm được thú vui tao nhã: làm cỏ, trồng hoa ở một mảnh đất khá rộng mặc dù chưa có chút kinh nghiệm nào! CM còn "bon chen" lắm, chưa "thoát tục" được nên cứ mệt mỏi với công việc và lắm điều suy tư!

9g30, rời khỏi "biệt thự GM", tiếp tục lang thang chờ ra sân bay. GM cũng chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa để trở về SG. Một lần nữa, xót xa thương bạn vì hiếu khách mà cực khổ!

Buổi trưa, đến nhà Khoa, học trò cũ ở MT, thấy cơ ngơi của K, yên lòng, chúc mừng. K đưa đi nhà hàng Hoàng Lan ăn món lẩu "tả pín lù", ngon nhưng hơi căng thẳng vì giờ bay đã gần kề.

Cuối cùng vẫn kịp giờ, ngồi ở hàng ghế "danh dự" cuối cùng, cơ trưởng là người nước ngoài nên bay không êm ái chút nào....may là chỉ có 30p.

SG nóng, về nhà, bề bộn bao nhiêu công việc, 21g mới ăn cơm, cũng may mà Miki khỏe.

Nhớ...nhớ cái lạnh dễ thương của ĐL, nhớ con dốc hiền, nhớ cây Mimosa đang nở rộ, nhớ hàng hoa hiên, nhớ những câu chuyện "bây giờ mới kể...", ôi, sao mà nhớ...
 

15 nhận xét:

  1. Nghe chị kể từng chi tiết là biết ngôi nhà có con dốc hiền làm chị nhớ lắm rồi ...Gió mơ mùa dã quỳ chị em mình có dịp "nhiều chuyện" loay hoay chụp cho nhau những tấm hình , ngồi ngắm Đà Lạt trong sương chị há .. Chắc phải nói chị GM làm cái bảng "Văn Khoa gia trang" treo trước con dốc quá ...

    Ta cám ơn vì biết và gặp lại nhau chị nhỉ ...ngưỡng mộ tình bạn của các chị ..những người có một thời tuổi trẻ trong trẻo và đáng yêu đến lạ !

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn CM nhe, và mừng quá vì Gió đợi chị kể, mà CM kể vậy quá đủ rồi.
    Lúc này chị phục hồi được sự lãng mạn rồi, có những chiện lẽ ra mail cho CM, hay phone, hay qua nhà CM ở quận 1 nói cũng đc rùi, nhưng cứ thích ngược đường lên Đà lạt, tới biệt thự GM, nói ở đó mới dzui.

    Trả lờiXóa
  3. He he! Cho bà ngoại GM làm rõ một chi tiết: đưa 2 viên Panadol sau đó Miki chịu ăn cháo. Đó là 2 viên thuốc còn trong giấy cứng, Miki liệng xuống đất, bà GM cúi xuống lượm lên, bà CM tranh thủ đút một muổng cháo, khoảng 10 lần như vậy, coi như thanh toán được nửa chén cháo còn lại. Đừng nghĩ là 2 bà ngoại nhét cho cháu 2 viên Panadol để... Hi hi

    Trả lờiXóa
  4. Chị GM nhạy thiệt đó ...lúc đầu Gió cũng nghĩ sao 2 bà lại cho cháu uống những 2 viên Panadol 1 lúc ...hehehe

    Trả lờiXóa
  5. Thì chị đã nói: "Ai cũng có đôi lần hẹn ước"...chúng mình cứ ước gặp nhau mùa dã quỳ đi và cứ trông chờ "dến hẹn lại lên" em nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Chị à, em vui lắm lắm vì chị đã "phục hồi được sự lãng mạn", nhất là entry mới nhất ở blog 360 của chị đó.
    Em trông chị tiếp tục lãng mạn dài dài nha, em viết một mạch, về đến nhà hơn 20g, trong lòng vui vui...

    Trả lờiXóa
  7. Cám ơn GM đã tường thuật chi tiết, chị viết vội vã để còn về làm oshin nên hơi bị...tai hại hén!
    Hai bà ngoại này dù có nhiều chiện và ham điệu tới đâu thì cũng còn chút lương tâm chứ, lẽ nào lại nhét 2 viên Panadol cho Miki để mà...

    Trả lờiXóa
  8. Một bài tường thuật hội họp đầy tính báo chí nhưng ...rất thú vị... và em phát hiện ra có nhiều đọan cười muốn sặc...
    Gì chứ giải quyết chén cháo to cho Miki, với em là 50 giây... hồi nhà em chưa sửa, còn cái sân có bệ ngồi, chiều chiều các bà mẹ trẻ cứ bế con ra đút cơm . Hôm nào có em thì các bà ...lên tiên, vì nhìn thấy em là các cháu nuốt trọng. Hôm nào em đi vắng, thì các bà báo với các cháu: Tụi con ăn lẹ lên,chứ hông bác Mập về là tụi bay...chít...
    Miki cứ để đó, hôm nào em xử... hehe!

    Trả lờiXóa
  9. Hay hén, chị là rất có "uy tín" với Miki nhưng vì lạ nhà, khung cảnh khác, các "chiêu" không "xuất" được nên mới thành gánh hát bội như vậy, ở nhà thì cũng bình thường thôi!
    Hy vọng có dịp gặp "bà chằng" của...con nít!

    Trả lờiXóa
  10. Đọc bài "mắc cười" quá ! Hai bà ngọai sướng nha. Two old monkeys này có 3 cháu ngọai mà chưa hề được diễn tuồng dụ con nít ăn cháo. Cũng lạ hén. không biết cháu dễ nuôi hay con gái tội nghiệp two old monkeys nên tự biên tự diễn. Không nhớ tại sao,để hỏi lại con gái ! Tôi có bạn già hay nói mày có chục đứa con,lớn lên rồi cũng chỉ còn 2 con khỉ già ngồi ăn cơm với nhau thôi. Hạnh phúc thay những con khỉ già có khỉ cháu đeo tòn teng bên cạnh dù sức khỉ già có hạn. Hi hi

    Trả lờiXóa
  11. Đợi bạn Mon cưới vợ rồi coi sao. Lúc đó hát bội dụ cháu nội ăn cháo... cho có hạnh phúc hén anh chị Cả.

    Trả lờiXóa
  12. Mình chỉ nên chúc phúc cho những ai ao ước có hạnh phúc thôi, nếu đã cảm thấy hạnh phúc thì sẽ không tự ví mình với những con khỉ già để ép lòng mà săn sóc cho những con khỉ con!!!! Tội nghiệp cho con cháu của mình lắm! Mất hình tượng quá!
    Đây là ý kiến của CM, mặc dù, trước đây, chính CM cùng chồng, cuối tuần, khi hai vợ chồng ngồi mong ngóng con đi học ở SG về chơi đã từng ví von như vậy!

    Trả lờiXóa
  13. Ôi, đừng tự cho mình là khỉ anh K ơi ! Làm người đi, đẹp hơn.

    Trả lờiXóa
  14. Chuyến đi thật ấn tượng phải ko chị. Xin phép em add chị nhé

    Trả lờiXóa
  15. Rất vui được "nối vòng tay lớn".
    Có nhiều chuyến đi khác cũng rất ấn tượng, chỉ tiếc, không có thời gian ghi lại.
    Thời gian qua, cảm xúc cũng dần phai nhạt, mình thì vẫn...tồn tại với những tất bật đời thường!

    Trả lờiXóa