Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Những người mẹ (1)

Hôm nay là ngày Vu Lan.
Những năm má tôi mới mất, năm nào đến ngày này, tôi cũng nghe bài "Bông hồng cài áo" của Phạm Thế Mỹ và ngậm ngùi khóc cho mình, cho những ai không còn mẹ.
Ngày đầu tiên, về nhà chồng, gọi má chồng bằng "má", tôi đã lén ra vườn sau, khóc một mình. Đến bây giờ, khi tôi đã làm dâu mấy chục năm, cũng chưa ai biết những giọt nước mắt năm xưa của tôi.
Khi má tôi mất, tôi không còn được gọi tiếng "má" thân thương nữa, giờ đây, đứng trước người đàn bà này (dĩ nhiên là còn xa lạ), tôi "thưa má" mà nghe xót lòng, tủi thân.
Má tôi là một công chức, sống nề nếp, răn dạy con từng lời ăn, tiếng nói và tôi thường bị la rầy nhiều hơn là khen ngợi. Tôi sợ nhất mỗi lần đưa cho má ký tên Học bạ, bởi vì, lên hạng thì má chỉ cười mỉm, mà sụt hạng thì...ôi thôi! Buổi trưa, chị em tôi phải ngủ trưa đúng giờ giấc, nhưng với con nít thì...ngủ trưa là...cực hình. Nhiều lần, mấy chị em bị má đánh đòn.
Vì vậy, tôi gần gũi với ba hơn với má. Mãi đến khi, má tôi mắc bệnh nan y, biết không còn sống với chị em tôi được bao lâu nữa thì má tôi bỗng dễ tính và gần gũi tôi nhiều hơn.

Tôi không sao quên được buổi chiều, trong bệnh viện Đồn Đất (Grall), nay là BV Nhi đồng 2, tôi ngồi ngoài chờ má khám bệnh (lúc đó, tôi đang học Văn Khoa), chờ lâu lắm. Khi má trở ra, tôi thấy mắt má đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên, má không nói với tôi điều gi, hai mẹ con lẳng lặng đi về.
Sau này, tôi mới biết, chiều hôm đó, kết quả xét nghiệm từ Pháp gửi về,BS cho biết má bị ung thư. Giờ tôi đã lớn khôn, đủ để hiểu, với một người phụ nữ, tuổi chưa đến 50, có 3 đứa con, chưa đứa nào thành đạt lại mắc bệnh này thì quả là khủng khiếp. Má tôi vốn là người can đảm nhưng đã không giấu được những giọt nước mắt.
Sau đó, má tôi phải qua 2-3 lần phẫu thuật, tôi vô tư vừa đi học, vừa vào BV nuôi má mà không hề biết má bệnh gì. Dạo đó, tôi không mặc áo dài, vì vào-ra BV liên tục. Thế là, một ngày, trong phòng của nhóm Việt Hán, có "anh lớn" nào đó đã rầy tôi: "Nữ sinh viên VK lúc này ăn mặc coi không được!". Tôi nhớ mình đã có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ, tôi đi nhanh xuống cầu thang gỗ rồi ra khỏi trường, đi bộ đến BV. Tôi đã vào nhà thờ trong BV, rồi quỳ xuống, không biết để làm gì nhưng tôi khóc và khóc rất nhiều.

Lần phải trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài từ lúc 8g đến 12g, ông BS ra khỏ phòng mổ mướt mồ hôi trên trán (lúc đó, có tiếng còi hụ từ Ba Son nên tôi biết chính xác là 12g). Khi tỉnh dậy, má tôi đã thều thào: "Má sanh ba đứa tụi con, cộng lại, cũng không đau bằng lần này...". Tôi nghe chỉ để mà nghe chứ cũng có hiểu sanh đẻ đau đớn như thế nào đâu mà biết cộng 3 lần nó ra làm sao?
Vô tình, khi má tôi đã ra khỏi phòng hồi sức, người nuôi má tôi dặn: "Cô đừng bỏ bà đi đâu lâu hết nghen, bà bệnh nặng lắm đó!". Tôi hơi bất ngờ, hỏi lại: "Dì ơi, má con bị bệnh gì vậy?". "Bà bị ung thư, cô không biết sao?".
Tôi không còn chịu nổi và tôi đã xỉu ngay trước hành lang phòng má tôi và BV đã cấp cứu tôi. Ba tôi vào, hết sức phiền trách người đã cho tôi biết tin nhưng dù sao chuyện cũng dĩ lỡ rồi. Lúc đó, chị Liên (bạn của chị tôi và cũng là người trực tiếp săn sóc má tôi) mới thú thật: "Bác căn dặn chị dữ lắm, là không được nói với em, em đang thi, em mà biết, thế nào cũng bỏ học mà em có bỏ học thì bác cũng đâu có hết bệnh, thương bác thì em ráng nghen". Tôi chỉ còn biết ôm chị mà khóc ròng, tôi chưa thể hình dung tai họa đang đổ xuống gia đình tôi, má tôi chỉ mới 44 tuổi. Thời điểm 1972, ung thư là bệnh không thể chữa trị.
(Còn tiếp) 

8 nhận xét:

  1. Có 2 bài nghen chị ...chị delete bớt 1 bài đi ...


    Trả lờiXóa
  2. Ổn rồi em hén?
    Chị đã thao tác đầy đủ nhưng vì còn mải nghĩ những nội dung chưa...viết nên tiếp tục làm lại lần nữa!
    Muốn thương mình nên out đây.
    Ngủ ngon nhe Gió!

    Trả lờiXóa
  3. Hình như hồi ấy các bà mẹ đều dạy con gái một cách nghiêm khác như thế chị nhỉ ?
    Đọc hồi tưởng của chị ..biết rằng đây là một mất mát đầu đời mà lại rất lớn với chị .. Có lẽ trong mọi sự mất mát , mất mẹ là một đau đớn khôn nguôi ..Ta có thể có cái để bù những điều đã mất trừ mẹ cha. Năm 1972 và cho đến bây giờ ung thư vẫn là nỗi bàng hoàng của con người ...nên đọc đến đoạn chị nghe tin ...em lạnh cả người .

    Sẻ chia với chị ..một bông hồng trắng nhân ngày Vu Lan dù mới chúc mừng chị nhân ngày vui của con gái ...

    Trả lờiXóa
  4. Chị quý em lắm vì em luôn chia sẻ với chị kịp thời và chân tình.
    Những câu chuyện về má của chị vẫn cứ trong trí nhớ của chị, có lớp lang thứ tự rồi sau này, với ba chị cũng vậy em à.

    Trả lờiXóa
  5. Mỗi một người Mẹ khi ra đi, họ mang theo cả bầu trời trong lòng con mình Chị à...
    Đọc entry này, thương những bông hồng trắng đến nghẹn lòng...

    Trả lờiXóa
  6. Chia sẻ cùng em nỗi nhớ mẹ ... Mất mẹ, là mất mát lớn nhất của chúng mình ...

    Trả lờiXóa
  7. Sao mà cưng em Gió tận tụy quá đi, chị online trễ, không quên cám ơn và chúc Gió ngon giấc sau một ngày vất vả vì mọi người

    Trả lờiXóa
  8. Entry còn dài, em đuối quá nên viết từ từ chị hén.
    Vẫn biết chị luôn chia sẻ cùng em.

    Trả lờiXóa