Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Còn nợ ba

Ngày mai, 11 tháng giêng là giỗ lần thứ tư của ba.

Những ngày cuối đời của ba vẫn còn nguyên trong trí nhớ và tôi cũng mới chiêm bao thấy ba tối hôm kia. Cứ gần ngày giỗ của bà nội, ba má, tôi đều nằm mơ như vậy, vui vì được gặp người thân yêu nhưng rồi cũng ngậm ngìu, xót xa.

Sáng nay, Tú Vân, gọi điện nhờ thắp cho ba nén nhang. 3 năm rồi, em vẫn nhớ ngày giỗ ba dù chẳng họ hàng thân thích gì. Em là người giúp việc tôi đã thuê ngay trong bệnh viện với đầy may rủi bởi vì tôi chưa hề biết Vân. Vậy mà em đã cùng tôi chăm sóc ba hơn 1 tháng trời, cho đến ngày ba nhắm mắt. Đắng, cay, em sẻ chia với tôi hơn cả người ruột thịt. Vân nói thương tôi vì thấy tôi tận tụy chăm sóc ba, buổi sáng, em đi nhận cháo từ thiện rồi hai chị em cùng ăn qua quýt cho xong. Em ái ngại, nhưng với tôi, hễ em ăn được thì tôi cũng ăn được. Mấy ngày Tết, giữ đúng lời hứa, em không về quê ăn Tết để kề cận bên một bệnh nhân đã hôn mê sâu mà bệnh viện cho xuất viện chiều 23 Tết vì đã bó tay!
Ban đêm em thức, ban ngày là ca trực của tôi, Vân thích xem phim nên hai chị em thường xem phim và trò chuyện để giết thời gian. Những ngày...không có Tết rồi cũng qua, ba tôi vẫn tiếp tục mệt nhọc, đau đớn...

Đến sáng mồng 9, tôi vẫn nhớ như in giọng Vân vui mừng khi tôi vừa đến: "ông tỉnh rồi, mới nói chuyện với chị hai đó". Tôi không thể tin nhưng cũng bước vội vào nhà, quả thật, ba tôi đã mở mắt, kêu đúng tên tôi. Nước mắt tôi trào ra, tim thắt lại, bây giờ thì tôi hiểu thế nào là "hồi dương". Tôi gọi em trai mua vé máy bay về gấp, rồi cho ba nói chuyện với em, em hẹn: "ba ráng chờ con nha ba", tận phương trờ xa xôi, em tôi vẫn nghe ba "ừ". Ngày đó, Vân ca "Dạ cổ hoài lang" cho ba tôi nghe, ba nghe chăm chú, còn nhịp tay, tỏ vè rất thích. Tôi hỏi: "Vân ca hay quá, ba cho mấy điểm?". Chúng tôi rất ngạc nhiên khi ba trả lời rành mạch: "9 điểm thôi, hồi nãy có rớt một nhịp!". Vân chịu thua luôn!

Đến trưa mồng 10, khi mọi người đến gần đông đủ, ba nắm tay từng người rồi tiếp tục nhắm mắt, xế chiều, con trai tôi đến, không còn được nghe ông ngoại nói mà ông chỉ nắm tay không buông. Đêm đó, chị tôi, con trai, tôi và Vân cùng thức. Mãi đến 3g sáng, ba tôi còn rên và đột nhiên nói với hai chị em tôi: "Đau quá, ba chịu không nổi con ơi!". Chúng tôi đau đớn nhưng không biết cách nào giải thoát cho ba, tôi thầm van vái má rước ba cho ba được thanh thản. Ba nằm với tư thế thẳng, có vẻ thanh thản hơn mọi ngày nhưng tôi biết ba vẫn đang đau đớn lắm.

Gần 10g mồng 11, chị tôi vừa ra khỏi nhà, đi đổi vé may bay, dời ngày bảo vệ Luận văn TS thì ba thở hắt ra rồi bỏ chúng tôi vĩnh viễn. Cũng như má, trong 3 người con, chỉ có tôi, 2 lần chứng kiến trọn vẹn giờ phút ba má ra đi. Điếu văn tôi đã viết cách đó mấy ngày nên lúc đó, tôi bình tĩnh để sắp xếp mọi việc và Vân cũng giúp tôi rất nhiều. Em ở lại suốt đám tang, đưa ba tôi về quê xong, em mới nghỉ hẳn.

4 năm rồi, tôi vẫn còn nợ ba. Ba mong muốn được có một hồi ký vì cuộc đời của ba, quả thật, rất đáng được ghi lại. Tôi cũng đã nhờ người có chuyên môn thực hiện hồi ký, tiếp xúc, tìm tư liệu, phỏng vấn, ghi âm...Công việc kết thúc mấy tháng sau thì ba bệnh nặng. Mãi đến khi nằm trong BV, ba vẫn nhắc tôi về hồi ký. Bản thân, tôi chưa tự tin để viết về ba vì nhiều lý do. Tôi cứ hẹn và...hẹn, có một lần ba nói: "không sao, con nhiều công việc, thì cứ từ từ làm, khi nào ba 100 tuổi rồi xuất bản cũng được".
Ba lạc quan đến như vậy mà sao...vẫn không thoát được qui luật của trời đất?!

Hồi ký ấy, chẳng biết khi nào chị em tôi mới thực hiện? Hằng đêm, thắp nhang cho ba, tôi vẫn nhớ...

Ba ơi, con còn nợ ba....Con xin tạ tội.
 

13 nhận xét:

  1. Chia sẻ với chị về một nỗi nhớ vô bờ .
    Cứ hy vọng đến lúc nào đó ta yên tâm ngồi lật lại trang hồi ký cho ba nghen chị !

    Trả lờiXóa
  2. Chia sẻ với Trân Thúy. Vậy là Bác trai đi trước Mẹ anh khỏang 10 tháng rưỡi !
    Chờ đọc hồi ký về Bác đó .

    Trả lờiXóa
  3. Chị ơi, đọc entry này của Chị viết về những ngày tháng cuối của Bác, tự dưng em thấy nghèn nghẹn...Entry này cũng được viết bằng một văn phong giản dị, kiểu kể chuyện rành mạch của người chuyên môn sắp xếp công việc chung - riêng...mà soa đằng sau từng câu chữ, như có một lời ẩn giấu sự ngậm ngùi...
    Bác chắc ra đi thanh thản, còn chuyện hồi ký, việc đó Chị nên làm thôi, Bác chắc ở trên cao sẽ vui, nó như món quà tinh thần, nhiều ý nghĩa, để lại cho con cháu...

    Trả lờiXóa
  4. Chia se voi ban trong noi ngam ngui cho minh!

    Trả lờiXóa
  5. Cúng giỗ, dọn dẹp mới xong, thấy bạn bè chia sẻ, ấm lòng. nhắc đến hồi ký...em biết mình nặng tội...

    Trả lờiXóa
  6. Hồi sáng này, một mình thắp nhang, khóc đó bạn hiền, nhưng không lẽ khóc với ba hoài thì ai làm công chuyện???
    Hôm nay, đông đủ cả nhà, chắc ba vui rồi!
    Ai cũng có những nỗi niềm riêng để mà ngậm ngùi, bạn yêu ơi!

    Trả lờiXóa
  7. Nhiều ngậm ngùi không thể giải bày em à.
    Ba chị ra đi không thanh thản, chị hiểu rõ điều đó, vì cuộc đời của ông có nhiều uẩn khúc. Chính vì vậy, chị nghĩ mình không đủ sức để viết về người cha quá đỗi thân yêu của mình mà đâu đó vẫn còn những điều chị chưa hiểu, không thể hiều nên không dám nghĩ đến...

    Trả lờiXóa
  8. Chia sẽ cùng chị. Tuần sau cũng là ngày giỗ của Bố em!

    Trả lờiXóa
  9. Cho em gởi thắp một nén nhang. Dù buồn hay vui khi trên trần thế, rời xa rồi em nghĩ mọi việc đều hư không. Chắc bác thanh thản rồi chị à.

    Trả lờiXóa
  10. Có những bước chân xa mãi...
    Có những khoảng trống chẳng bao giờ lấp đầy....
    Nhưng vẫn còn những người biết sẻ chia, phải không em?

    Trả lờiXóa
  11. Nghĩ được như vậy thì sẽ an lòng nhưng cũng khó đối với chị...

    Trả lờiXóa
  12. Luôn luôn là như vậy chị yêu ạh

    Trả lờiXóa