Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Những ngày không thể quên


Ngày tưởng nhớ ông nội....
Từ khi bắt đầu biết nhớ những năm tháng tuổi thơ của mình thì tôi đã không thể quên ngày 25-12 hằng năm.
Ba tôi kể rằng ông nội mất trong chiến tranh, không ai nhớ ngày chính xác ngày mà ba tôi cũng không thể về chịu tang ông nội, lúc đó, ông chưa đến 40 tuổi. Ông nội tôi là thầy thuốc Bắc, hiền đức, tận tụy, ông theo đạo Tin Lành. Chính vì vậy, hằng năm, gia đình tôi chọn ngày 25-12 để họp mặt tưởng nhớ đến ông nội. Năm nào cũng vậy, khoảng 1 tuần trước đó, tôi đã thấy bà nội chuẩn bị nhiều thứ, bánh trái, dọn dẹp nhà cửa. Và nhất định phải có món xôi vò ăn với gà quay (mà phải là gà lôi), và còn cơm rượu, bánh bò, thứ nào bà nội cũng tự làm. Nhà thì thể nào cũng phải có một ngôi sao to treo giữa phòng khách và chị em tôi rất nôn nao đón Noel. Có năm còn được ba mua cho cây thông, chị em lúi húi làm hang đá, mặc dù nhà tôi không theo đạo, không đến nhà thờ nhưng với tôi, lễ nửa đêm ở nhà thờ là một điều gì đó rất diệu kỳ và những ngày Noel là những ngày tôi chờ đợi.

Đến ngày 25-12-1974, tôi lấy chồng

Tối ngày 23-12, tôi có bữa tiệc nhẹ mời bạn bè trong phong trào. 37 năm đã trôi qua, tôi vẫn nhớ cái đèn ngôi sao màu vàng mà chị tôi đã chọn để thay cho cờ đỏ sao vàng. Rồi món quà là cặp gối thêu dòng chữ: "Tương lai tươi sáng" của chị Dung từ nhà tù Tân Hiệp gửi tặng, rồi bài thơ của anh .... Trong vòng tay yêu mến của bè bạn:
"Ngày mai, trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi..."

Tối ngày 24, xếp áo quần vào valise, nước mắt ngắn dài, buổi sáng hôm đó đã đốt hết mấy quyển nhật ký và 3 lá thư của... Ba tôi không cho tôi lạy xuất giá vì biết tôi sẽ...không chịu đựng nổi! Bà nội cũng không dám nói gì nhiều, thỉnh thoảng, nhắc: con nhớ đem theo cái này, cái nọ. Tuyệt nhiên bà không dặn: "về nhà chồng con phải..". Gần tối, dì ba của tôi đến, tôi ôm dì khóc ròng, hai dì cháu không nói được thêm câu nào. Khoảnh khắc ấy, cảm giác ấy, đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ, sao dì không phải là má của con??

Những ngày 25-12 sau 1975

Thỉnh thoảng tôi mới về dự lễ tưởng nhớ ông nội, không khí rộn ràng của những ngày Noel thơ dại không bao giờ còn nữa. Gia đình của tôi cũng mỗi người một phương...
Mỗi năm ,đến Noel, tôi chỉ còn nhớ và đếm: vậy là chúng tôi cưới nhau đã được...năm. Mặc dù nghèo, nhưng ngày cưới vẫn là ngày thiêng liêng vì chúng tôi đã chọn để gắn kết cuộc đời nên một món ăn ngon hơn bình thường một chút, một vòng dạo chơi vườn hoa với các con cũng đáng được gọi là kỷ niệm. Cứ vậy, chúng tôi vẫn "tổ chức" kỷ niệm ngày cưới hằng năm để nhắc nhớ cho mình, cho các con: hãy yêu thương nhau nhiều hơn. Khi đi đâu xa, chồng tôi vẫn gửi quà, gọi điện thoại cho tôi (dù những năm ấy, chỉ được gọi nhờ điện thoại của cơ quan!). Có khi ngày kỷ niệm không được tổ chức đúng vào ngày 25-12 nhưng chưa bao giờ chúng tôi bỏ quên!
Cho đến...một ngày, cách đây hơn 20 năm, tôi vô tình khám phá...một sự thật diễn ra đúng vào ngày 25-12. Điều ấy đã khiến tôi, từ đau khổ tưởng chừng không gượng dậy nổi đến chai sạn, lì lợm để nghĩ rằng: chẳng bao giờ còn có ngày kỷ niệm này nữa. Vết thương nếu không lành thì người bị thương sẽ chết, nếu nó lành thì (dù nhanh hay chậm) thì mình vẫn phải tiếp tục trả nợ đời. Đơn giản vậy thôi!
Cuộc sống chưa có phút giây nào ngừng lại và cứ thế, tôi tiếp tục...gồng mình! Nỗi đau rồi cũng qua đi, tôi sống và làm việc như điên nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo. Và có lẽ chính vì tôi giỏi chịu đựng nên mọi sự thay đổi theo chiều hướng thuận lợi hơn. Tôi vẫn cứ lòng dặn lòng: hãy quên những điều không đáng nhớ! Và rồi...tôi đã quên để bắt người khác phải nhớ và biết đến lẽ phải.

Ngày 25-12-2007

Ba tôi bệnh ngặt nghèo, chắc chắn không qua khỏi nhưng dĩ nhiên, chúng tôi không cho ba biết. Gần đến ngày 25, ba dặn tôi: năm nay, tổ chức kỷ niệm cho ông nội ở nhà ba nghe con, con mời hết các cô chú, con cháu về đông đủ cho ba, vậy mới vui và đúng nguyện ước của ông nội. Và ngày hôm đó, ba tôi rất vui và tỉnh táo lạ thường, ăn uống cũng khá hơn mọi ngày. Chiều, ba đã nhắc tôi: con tắm cho ba, thay bộ pyjama mới để ba chuẩn bị đón cháu cố. Tôi làm đúng theo yêu cầu của ba mà nuốt nước mắt, tất cả chúng tôi đều biết đây là lần cuối cùng, ba có mặt trong lễ kỷ niệm của ông nội. Đầu năm 2008, ba tôi qua đời.

Ngày 25-12-2011
Sáng mai, cà nhà về BT, tổ chức kỷ niệm cho ông nội. Đủ mấy chị em của tôi và các cô chú. Tôi đã đặt bánh khúc củi ở Givral với dòng chữ "Thành kính tưởng nhớ", đúng theo truyền thống gia đình vì ngày xưa, ba tôi đã làm như vậy. Chúng tôi sẽ sum họp, thắp nhang cho ông nội. Tôi chỉ biết ông qua hình thờ nhưng ba tôi thường hay kể chuyện về ông nội bằng lòng biết ơn, sự nể phục. Ông không được đi học nhưng đã nuôi ba tôi và các chú ăn học trong hoàn cảnh vô cùng nghèo khổ. Và với cả gia đình tôi, ông là tấm gương soi sáng cho nhiều thế hệ.

Ngày 25-12 cho riêng mình

Vậy là chúng tôi đã sống cùng nhau đúng 37 năm. Con cháu ngoan ngoãn, hiếu thảo, cuộc sống đầy đủ từ tinh thần đến vật chất. Có lẽ, tôi cũng không mong ước gì hơn. Những khúc quanh rồi sẽ dẫn về lối thẳng, từ nơi tăm tối, sẽ tìm ra đường sáng.
Tôi muốn nói lời cám ơn tất cả những gì tôi đã nếm trải.


16 nhận xét:

  1. Doc de hieu ban minh them mot chut nua
    Doc "de cam nhan su yen lanh"
    cam on ban yeu!

    Trả lờiXóa
  2. Lời chia sẻ đầu tiên sẽ có giá trị nhất hén! Sắp nửa đêm rồi, ngủ thôi, mai đi sớm

    Trả lờiXóa
  3. Chia xẽ cùng bạn.
    Đêm Giáng sinh an lành và ấm áp nhé!

    Trả lờiXóa
  4. Như có một lần em viết: Cái bánh hạnh phúc không bao giờ hòan hảo, nó thường khuyết đâu đó một góc, và tùy vào hòan cảnh mỗi người mà cái góc khuyết đó nhỏ hay to. Cầm cái bánh hạnh phúc trên tay, ta nói nó trọn vẹn là trọn vẹn. Mà không trọn vẹn thì nó vẫn là cái bánh, nhưng trôi đi không đọng lại được ở đời ta.
    Đọc entry này để hiểu Những ngày 25/12 đầy nhắc nhớ trong Chị... em cũng có những ngày nhắc nhớ... và khi ta nhủ lòng quên đi điều gì đó chưa vui... thì nghĩa là cái bánh hạnh phúc trong lòng ta "tròn trở lại" Chị à...
    Chúc Chị sức khỏe và có một ngày Tưởng Nhớ ấm áp, chan hòa thâm tình...

    Trả lờiXóa
  5. Nói về hạnh phúc, chị nghĩ: đối với mình, cái gì làm cho mình thấy hạnh phúc thì đó chính là hạnh phúc, mặc dù với người khác, điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Nghĩ như vậy nên chị đã nhiều lần "vượt lên chính mình" đó cưng ù!
    Noel qua rồi, có gì thú vị không em? Chị mới trở lên SG lúc 17g

    Trả lờiXóa
  6. " Những khúc quanh rồi sẽ dẫn về lối thẳng, từ nơi tăm tối, sẽ tìm ra đường sáng. "
    Chị thích nhất câu này đó CM ơi. Nghĩ được như thế, chẳng còn có gì mà không thể vượt qua. Chị cảm phục em, người đã đi qua được những khúc quanh cuộc đời ...

    Trả lờiXóa
  7. Có những điều nói ra sẽ nhẹ lòng, entry này cũng vậy, đi qua được những khúc quanh khó thì những khúc khuỷu đời thường sẽ nhẹ nhàng hơn. Chúc 2 chuyến du lịch tới sẽ vui nhé chị.

    Trả lờiXóa
  8. Chị ơi, sống hơn nửa đời người, em mới "ngộ" và làm theo "chân lý" này đó chị.
    Đời sẽ vui khi chính mình tặng cho đời những tiếng cười, kể cả những lúc đời làm ta phải...khóc!

    Trả lờiXóa
  9. Entry nào của chị hình như cũng nặng lòng, viết xong chuyện này thì lại nhớ vô số những...chuyện khác.
    Mà không hiểu sao, dạo này chị hay nhớ chuyện...ngày xưa quá đi!
    Cũng rất hy vọng sẽ vui trong các chuyến du lịch.

    Trả lờiXóa
  10. Chia sẻ với Cỏ May ! Chúng ta ai ai cũng có một số mốc trong cuộc đời để suy ngẫm, để tưởng nhớ và để trân trọng. Chúc mừng Cỏ May đã ngộ được lý vô thường cũng như có đủ dũng tâm để đương đầu với mọi sự bất trắc của đường đời.

    Trả lờiXóa
  11. Entries kết thúc thật trọn vẹn. Lâu lắm con mới đọc một entries như thế này của Cô.
    Những khoảng khắc quan trọng sẽ ở mãi trong tim những người có nội tâm sâu sắc; Và, cảm giác ấy cứ như mới hôm qua.
    Con chúc Cô an nhiên và vui hơn mỗi ngày nha Cô.

    Trả lờiXóa
  12. Ngày nào cô cũng tìm được cho mình niềm vui mà, còn cuộc đời thì vẫn luôn là cuộc đời với những gam màu sáng tối khác nhau, mình quên đi thì cũng là thiếu sót!

    Trả lờiXóa
  13. Bởi vậy, CM mới cám ơn tất cả những gì mình đã nếm trải!

    Trả lờiXóa
  14. Bạn TN nói CM hình như bằng tuổi Hà, vậy mà lấy chồng trước mình những 7 năm... ngày 25/12 cũng là ngày đáng nhớ của mình. Nhưng năm nay tự dưng không muốn khơi gợi lại, sợ lại có những giọt nước mắt tủi thân... cố tránh nhưng 25/12 từ entry của CM làm Hà nhớ nhiều... nhớ cái ngày thật đơn giản.. và Hà chỉ kỷ niệm đươc 23 năm ngày cưới... Nhiều mốc trong cuộc đời người ta và là những điều không thể quên. Mừng vì entry có một đoạn kết rất trọn vẹn.

    Trả lờiXóa
  15. Đúng rồi, tụi mình bằng tuổi đó! CM sinh tháng 9, còn Hà?
    Những giọt nước mắt, nếu có, cũng là lẽ thường thôi, mắt sẽ sạch hơn, mình chỉ nên nghĩ đơn giản như vậy thôi cho đời bớt buồn nhé Hà!
    Cám ơn Hà có lời khen, đó cũng là những lời tự động viên thôi Hà ơi! Mong sẽ có dịp gặp và trò chuyện nhiều hơn với Hà.

    Trả lờiXóa