Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Những ngôi trường (2)

Trường Lê Ngọc Hân


Từ khi về làm Hiệu phó trường Lê Ngọc Hân (trước đây có tên là trường Phường 7B để phân biệt với trường Phường 7A là trường tiểu học), thật lòng mà nói, tôi chưa được biết, trường thành lập năm nào. Nhận quyết định phân công của Phòng giáo dục, bước vào sân trường, tôi thoáng xúc động chỉ vì nơi đây, dì tôi đã dạy nhiều năm và dì đã qua đời...Lúc ấy, tôi lo lắng nhiều vì trường nổi tiếng quá, tôi không dám tự tin vào năng lực của mình. Nhưng rồi năm tháng cũng qua đi.

Tôi đã làm việc tại Lê Ngọc Hân từ năm 1984 đến năm 1987 cùng với anh Bổn, cô Hai Đặng và Kim Phi. Ban Giám hiệu "hùng hậu" như vậy nhưng không hiểu vì sao chúng tôi vẫn tất bật suốt ngày. Trừ cô Hai, tất cả chúng tôi đều đi xe đạp và anh Bổn luôn là người có mặt sớm nhất.

Khi tôi viết những dòng này, hiện lên trước mắt tôi khoảng sân rợp bóng mát với cây lim bông vàng có mùi ngai ngái. Phòng Hiệu trưởng, cái bục, cột cờ với những buổi sinh hoạt sáng thứ hai, rộn ràng cả con đường Ngô Quyền, những buổi thể dục giữa giờ của học sinh toàn trường, trong tiếng nhạc quen thuộc, học sinh luôn hối hả để còn chạy xuống cantin!

Chỗ này tôi hay dựng xe đạp, cạnh bên xe của tôi là chiếc xe màu xanh, thấp, nhỏ của Kim Phi. vào phòng giáo viên thì có bàn của thầy Phụng, cả một đời thầy tận tụy, cứ đến lúc xếp thời khóa biểu, tổ chức các kỳ thi là thầy lại vất vả. Tôi quên sao được cái dáng gầy gò của thầy. Tôi và Kim Phi ngồi cùng một dãy, tôi nhớ thầy Phụng có nói: "Cô đừng ngồi cái bàn này, ai ngồi cũng đi hết!". Tôi nhất định không đổi bàn khác vì tôi biết chắc chắn, sớm hay muộn, tôi cũng sẽ rời Lê Ngọc Hân. "Số phận" của tôi là như vậy, đây đâu phải là lần đầu tôi chuyển nhiệm sở. Từ cửa sổ ngay bàn làm việc của tôi nhìn ra là là phía sau của Sở Giáo dục. Thỉnh thoảng, tôi vẫn đứng ở của sổ này, nhìn bâng quơ, suy tính cho công việc, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình. Giờ Sở đã được xây lại, khang trang, không còn nữa, khung cửa quen thuộc của tôi!

Cạnh bên là Thư viện, thỉnh thoảng, để thư giãn, tôi đến đây để đọc sách báo và cũng để...trêu chọc anh Hạn, thầy Đơn. Anh Hạn hay "nhăn" nhưng thật ra, rất dễ tính. Thầy Đơn với chất giọng Huế, nói năng chậm rãi, từ tốn. Ai cũng cũng vui và hết lòng vì công việc, mặc dù, lúc đó, chúng tôi rất nghèo và chỉ sống bằng đồng lương.

Ngày nào tôi cũng đi dọc các dãy lầu, đôi khi, dừng lại một chút, lớp này sao mà ồn, giáo viên đã đến hay chưa, hết giờ chơi rồi sao học sinh chưa vào lớp...Công việc cứ thế, hết ngày này sang ngày khác...Cũng có khi tôi cười..."hết cỡ", nhưng dĩ nhiên cũng không thể tránh khỏi những lúc lòng xót đắng, ngậm ngùi. Tôi vẫn còn nhớ những lo lắng, hồi hộp mỗi lần có đội tuyển dự thi cấp Thành, cấp Tỉnh, vì Lê Ngọc Hân có các lớp năng khiếu. Không sao quên được những lần chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp PTCS, kiểm tra học bạ, lên bảng điểm, thật là căng thẳng. Ký Học bạ đến... mỏi cả tay, chính vì vậy, tôi đã phải "sáng tac" ra một chữ ký thậtngắn, thật gọn nhưng cũng hơi...khó bắt chước. Sau này, nhiều người thắc mắc, vì sao chữ ký của tôi "lạ" như vậy, không ai biết nó được ra đời từ trường Lê Ngọc Hân, thời điểm mà cứ đến hè, thầy Phụng và anh Huệ phải xếp sẵn từng chồng Học bạ cho tôi ký tên.

Nhớ lắm những lần "tào lao" cùng các bạn sau khi họp tổ, tôi cứ hay nhắc các bạn độc thân phải nhanh chóng có chồng cho...vui. Phòng y tế của Vân là "tổng hành dinh", chúng tôi thường tụ tập ở đây, chị Nị sẽ phụ trách việc mua kem cho chúng tôi thưởng thức. Cách đây gần 4 năm, khi dự đám cưới con gái tôi, Phương (Thể dục) đã nhắc: "Chị đi rồi, không ai mua kem cho tụi em ăn!". Tôi rất hay "rầy la" các em, may mà các em không ghét tôi. Trạch (Sử), Hoa (Địa), Kim Hương (Toán), Hoa (Chính trị), Loan (Văn), Phương Tâm (Sinh). Loan (Nga văn), Cẩm Hồng (thư ký Hội đồng)...và còn nhiều, nhiều lắm, các em đã cùng tôi, một thời gắn bó. Cũng có em đã chọn một hướng đi khác, tình cờ gặp lại Tuyết Lan, nhìn em trong áo nâu sòng, vẫn cặp mắt buồn rượi rười đó, thôi thì, em sẽ hạnh phúc với sự chọn lựa của mình.

Có một lần, tôi là Chủ tịch Hội đồng thi tốt nghiệp PTCS,, thành Kim Phi là P.Chủ tịch. Là một trong những Hội đồng có số thí sinh nhiều nhất của Tỉnh, khi họp, tôi đã yêu cầu giám thị phải nhắc nhở thí sinh cách ghi tờ giấy thi vì bất cứ sai sót nào, cũng sẽ bị lộ Hội đồng thi. Tôi triển khai rất kỹ nên tin rằng mọi việc sẽ suôn sẻ. Không ngờ, chỉ 5 phút sau, một số giám thị hành lang, tất tả chạy về Phòng Hội đồng báo với tôi, nhiều phòng thi đã hướng dẫn sai, phải thay toàn bộ giấy thì. Tôi rụng rời rồi ngất xỉu! Thế là, trong lúc Vân đưa tôi đi cấp cứu thì Thành và Phi tiếp tục công việc. Chiều hôm đó, sức khỏe ổn định, tôi xuất viện, nhớ Thành năn nỉ mà thương: "Ngày mai chị ráng vô tổng kết giùm em, từ hồi đó tới giờ, em chưa làm việc này!". Cũng trong kỳ thi đó, 3 chúng tôi lại tiếp tục công việc ở Hội đồng chấm, cũng toàn là "lính mới bóc tem", chúng tôi hoàn toàn chưa có kinh nghiệm. Phân vân mãi rồi, như Kim Phi khẳng định: "Miễn mình không gian lận, không làm sai qui chế là được rồi!". Chậm mà chắc, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, không sai sót.

Lâu lắm rồi, dễ đến hơn 20 năm, tôi chưa về thăm Lê Ngọc Hân, ngôi trường đã được "trả lại tên em"! Trừ một lần, cách đây mấy năm, tôi có đưa con trai của dì về thăm ngôi trường mẹ nó đã dạy khi xưa. Vì là ngày chủ nhật nên tôi chỉ gặp Tuyết (Văn) và chị Nị. Không có thời gian đi thăm hết khuôn viên trường. cái vườn sinh vật nhỏ xíu mà chị Hồng Ngân, Sương hết lòng chăm chút, chắc không còn? Phòng thực hành, không có anh Tấn, bây giờ ra sao? Chú Tư Sẵng chắc nghỉ hưu rồi? Cũng không còn văng vẳng tiếng hát "Nắng chiều" của một người đã...xa, rất xa.

Bây giờ, hay cho đến bao lâu nữa, với tôi, thời gian làm việc ở Lê Ngọc Hân vẫn còn trong ký ức. Vì nơi đây, tôi đã có nhiều trải nghiệm quý báu. Tôi chưa có nhiều kinh nghiệm quả lý mà trường lại là trường điểm, "quan trên trông xuống, người ta ngó vào", không dễ dàng cho tôi chút nào. Lại là một bà mẹ trẻ, một nách hai con, chồng thì đi học xa nên tôi đi trực hay hội họp, làm Hội đồng thi đều luôn có đủ ba mẹ con! Nhưng tôi tự hào vì con tôi đã lớn lên từ những lớp chuyên của Lê Ngọc Hân. Đã bao lần, con trai đứng kéo cờ trong sân trường này, khi tiếng quốc ca ngừng cũng là lúc cờ phải được kéo đến đỉnh cột. Tôi vẫn nhớ hình ảnh "anh" Liên đội trưởng ấy với áo trắng, quần xanh, khăn quàng đỏ tinh tươm, mắt sáng, dõi theo lá cờ. Nhớ chiếc xe đạp mini của tôi, con gái ngồi yên nhỏ đằng trước, con trai ngồi sau. Mỗi lần tôi bận hội họp thì các con lại tha hồ vào thư viện đọc Khăn quàng đỏ vì mẹ không có tiền mua! Thời gian làm việc ở đây, sức khỏe tôi rất kém, vào ra bệnh viện liên tục, nhưng chính bạn bè đã góp tình yêu thương cho tôi bước tiếp chặng đường dài mà tôi đã nhiều lần đuối sức. Tôi được các đồng nghiệp thật lòng yêu quý, không phải vì tôi là Hiệu phó. Tôi cũng yêu thương các bạn như vậy, sẵn sàng san sẻ mọi buồn vui. Tôi thấy mình hạnh phúc khi được những thành viên trong Ban giám hiệu chấp nhận những điều mà không phải ai cũng hiểu. Khi rời Lê Ngọc Hân để về Nguyễn Đình Chiểu, cách nhau có một con đường nhưng tôi nhớ là mình đã "bịn rịn" lắm lắm, vì tưởng chừng xa lắc!

Giờ đây, mỗi người một nơi, chúng tôi ít có dịp gặp nhau nhưng kỷ niệm vẫn là điều không thể xóa nhòa. Bất cứ chặng đường nào đã đi qua, dừng lại lâu hay mau, tôi cũng đã nhận biết bao ân tình. Chính những ân tình ấy đã khiến trái tim tôi luôn biết yêu thương và dạt dào cảm xúc.

Lê Ngọc Hân ơi, bạn bè thân thương ơi, xa rồi vẫn nhớ!

1/7/2012

17 nhận xét:

  1. Đọc entry nào của Chị, cũng như được coi một khúc phim quay rất chậm về một nơi chốn hoặc một gương mặt nào đó, có vóc hình, có góc cạnh , có tên gọi... rất cụ thể...
    Chị có trí nhớ thật tuyệt. Em tiếc sao Chị không viết hồi ký. Chả có gì to tát đâu, chỉ là viết lại để con cháu, bạn bè sau này, còn nhớ mà neo giữ...
    Những hạt bụi vàng lấp lánh của hôm qua, để tan đi thì rất uổng...
    Em đọc entry, cảm ơn Người đã cho em đi vào quá khứ mà em không có phần...

    Trả lờiXóa
  2. Một ngôi trường trong ký ức hả chị ?
    Ta bươn chải với cuộc đời thế mà ký ức vẫn cứ xanh rời rợi chị nhỉ ?
    Em cũng phục trí nhớ của chị đấy ...từng chi tiết cứ như cuốn phim quay chậm ...Chúc mừng những nỗi nhớ đẹp đẽ chị hén

    Trả lờiXóa
  3. chị thật hạnh phúc khi có 1 thời có được những cộng sự, tập thể tốt đến thế

    Trả lờiXóa
  4. Cỏ May quả là người hạnh phúc đó! Mấy ai có nhiều bạn tốt như vậy khi đi làm? Đọc entry của CM mà anh tiếc mình đã không dành thì giờ thưởng thức hoa thơm cỏ lạ trên đường đời ... thằng nào các bạn thời trẻ -rất ít- thường bảo anh không biết sống!

    Trả lờiXóa
  5. Nhớ có lần về Mỹ Tho, gặp chị đi dạy về, áo dài tím, tay xách cặp, nền nã vô cùng, ai biết cô giáo về đến nhà, quần vo tới bẹn nhào vô chuồng heo, cái chuồng lúc nào cũng sạch sẽ. Những ngày xưa thật không dễ quên chị hả.

    Trả lờiXóa
  6. Ngày xưa, 2/3 áo dài của chị đều màu tím, em nhớ đúng rồi làm chị hồi tưởng hình ảnh của mình mà muốn chảy nước mắt!
    Đó là "những thời để nhớ" của chị, chị còn sẽ viết tiếp về ngôi trường khác.

    Trả lờiXóa
  7. Cưng à, viết hồi ký là ước mơ cháy bỏng của chị, sợ đến lúc trí nhớ của mình mai một nên chị bắt đầu viết từ từ và thật lòng, mỗi lần bắt đầu gõ...cảm xúc vẫn tươi xanh, em ạ.

    Trả lờiXóa
  8. Hôm nọ, đọc "...Rừng xưa đã khép" của em, chị đã nói chị cũng có những ngôi trường, những đoạn đường đã đi qua, không quay trở lại nhưng vẫn còn mãi trong ký ức.
    Quả thật, chúng ta là những người giàu có, em nhỉ!

    Trả lờiXóa
  9. Theo em, người ta có tốt với mình hay không, trước hết, là do mình có mở lòng với mọi người không, và cũng tùy vào cái nhìn của mình đối với người ta nữa anh à.
    Em tuy hay giận nhưng cũng rất mau quên, có lẽ nhờ vậy, em sống được với mọi người, bất cứ ở đâu!
    Và thế là...em trở thành người giàu có!!!!

    Trả lờiXóa
  10. Chị có nhiều cộng sự lắm em à, rất dễ thương khiến cho mình phải nhớ mãi

    Trả lờiXóa
  11. CM nói đúng chúng ta "giàu" khi có nhiều bạn.
    Anh không được như CM vì có lối sống hơi khác người, lúc nào cũng mang mộng lấp đất vá trời .... quá lý tưởng và tuyệt đối nguyên tắc; nên dù ra đời sinh hoạt rất sớm nhưng chỉ có những đồng chí ngắn hạn vì ít ai chịu nổi lối suy nghĩ và lý luận thuần lý, không tình cảm, nhưng nhụy gì cả của anh.
    Anh không biết nói dối để khỏi làm buồn lòng người đối diện -white lies-, bất kể người đó là ai, nên quen/biết vạn người nhưng chỉ có đôi ba người bạn.
    Bây giờ khi đã gìa thì mới dễ tính đôi chút hihihi

    Cuối tuần thật thư thả nha CM.

    Trả lờiXóa
  12. Thể hiện ước mơ này đi CM ơi, trong khả năng viết của CM mà. Nhớ có lần chị nói, CM hãy nhớ, hãy viết, gom lại, thành tiểu thuyết "Đời cô Thúy", rất phong phú, với cả một ký ức giàu có thế kia. Chị chờ đọc há.

    Trả lờiXóa
  13. Ta mang cho em...nhiều đóa quỳnh chứ không phải chỉ một đóa!
    Cám ơn anh rất nhiều về những chia sẻ cũng như chậu hoa quá tuyệt vời này.

    Trả lờiXóa
  14. Nhất định rồi em sẽ viết chị à, chỉ mong từ nay đến cuối đời, em thu xếp được để viết vì viết, đối với em là hạnh phúc được nhớ lại và được chia sẻ!

    Trả lờiXóa
  15. Nhũng kỷ niem dẻ thuong ... thoi gian da bay di xa ,doi khi van len vao trong nhung giac mo phai khg chi ....Chuc chi luon co nhung ngay xanh mai mai

    Trả lờiXóa
  16. Cám ơn em nhiều, cứ thấy em xuất hiện là chị mừng, dạo xóm thường nhé em!

    Trả lờiXóa
  17. Dao xom em duoc biet ngay xua di day hoc ve chi cung la mot tay dam dang ...san ong quan vo tam ,cho heo an ....hinh anh de thuong vo cung ...Den ngay nay con cai thanh dat vui qua chi ha ,chuc chi cuoi tuan vui nhieu

    Trả lờiXóa