Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Hương Ngọc Lan

Khi vào Đại Học Văn Khoa, tôi học chứng chỉ Văn chương Việt hán (theo sở thích từ khi còn rất nhỏ) và tôi vô cùng khổ sở với việc học chữ Hán. Những bộ..., những nét...ôi, sao mà khó nhớ! Vốn rất siêng năng, tôi cứ mày mò tập từng nét, viết đầy hết các trang giấy, lật ngược, lật xuôi đủ các chiều và dần dần rồi cũng quen.

Ngoài giờ học trên lớp, tôi rất chăm chỉ đến Thư viện trường, chọn một góc quen thuộc và lại..vẽ, vẽ hay viết nhỉ!? Chỉ biết rằng tôi đến Thư viện mỗi ngày và ngồi vào đúng chỗ... "của mình". Cho đến một ngày, ôm cặp sách bước vào, thẳng tiến, nhưng có ai đã ngồi chỗ đó rồi! Một ánh mắt ngước nhìn, một nụ cười thân thiện: "Em vẫn ngồi chỗ này phải không? Anh biết rồi, em ngồi xuống đi, anh đến giờ học!". Lạ thật, đã biết người ta hay ngồi sao còn "giành"? Hình như tôi có lí nhí "cám ơn", lòng nhẹ nhàng vì không mất góc khuất thân yêu.

Ngày hôm sau và nhiều ngày sau nữa, tôi vẫn thấy người ấy ngồi loanh quanh đâu đó và hình như đã quan sát tôi rất kỹ. tôi chẳng bận lòng bởi, với tôi, lúc ấy, những con chữ rắc rối kia quan trọng hơn. dần dần, tôi quen với việc viết chữ Hán và đã chép được cả bài thơ. Quả thật, đọc và nhớ chữ Hán dễ hơn viết nhiều. "Em viết đẹp rồi đó, anh bày cho nè, em phải cầm cây viết như vầy...".

Kể ra, người ta cũng hay hơn mình, tôi muốn hỏi: Anh học năm thứ mấy, chứng chỉ gì, nhưng rồi... cứ lặng yên, nhìn người ta "múa" chữ Hán, trong khi tôi chậm chạp, mày mò từng nét. "Em, sửa cây viết lại, cầm thẳng đứng như em, khó viết lắm!". Tôi lì lợm: "Cầm quen rồi, sửa lại làm sao mà viết?". Anh vẫn nhẹ nhàng: "Đừng bướng em, nhìn tay anh nè". Lớn lối quá nhỉ, tôi đã bực, định không nhìn, nhưng hợi...tiếc, vì quả thật, người ta viết đẹp hơn mình!

Cũng không biết từ tháng, năm nào, 10 lượt tôi vào thư viện là đến 8 lượt tôi gặp người ấy. Có khi là ngồi cạnh bên nhưng bài của ai nấy học, có khi là ngồi góa khác mà vẫn "điều khiển từ xa."

Cho đến một ngày, tôi bỗng nghe có mùi hương là lạ, nhẹ nhàng khi người ấy ngồi xuống cạnh tôi. Một đóa Ngọc Lan còn tươi nguyên được lấy ra rừ túi áo: "Tặng em, mỗi ngày anh sẽ hái cho em khi anh thức dậy, chỗ anh ở trọ, cócây Ngọc Lan nhiều hoa lắm."


Rồi như thói quen, ngày nào tôi và anh cũng gặp nhau và ngày nào tôi cũng có một bông rồi hai bông Ngọc Lan. Trong tập sách của tôi, lúc nào cũng có hương Ngọc Lan. Những bông hoa khô, tôi để trong một cái túi, treo ở bàn học. Có lần anh đột ngột hỏi: "Em có để dành hoa khô không? Nhiều chưa em?". Những câu chuyện giữa anh và tôi không đầu, không cuối, tôi không biết gọi đó là tình anh em hay tình yêu? Nếu vài ngày không gặp, tôi thì nhớ hương Ngọc Lan vì hoa đã khô mà chưa có hoa mới nên tập sách không thơm tho, còn anh...anh đến tận lớp tìm tôi để chỉ nghe tôi hỏi: "Hoa Ngọc Lan của em đâu?". Và có lẽ, hoa...quý hơn người!

Năm ấy, anh đang học "Văn chương Anh" là một trong những chứng chỉ "khó nuốt" của Đại học Văn Khoa thời đó. Anh không vượt qua nổi kỳ thi, lệnh động viên đang chờ. Anh buồn buồn nói với tôi: "Từ khi vào học, anh chưa rớt chứng chỉ nào hết!". Tôi còn quá ngây thơ để nghĩ rằng, có tôi, có những bông hoa hái vào sáng sớm, nhẹ nhàng để khi trao tặng, hoa còn tươi nguyên, có những bài thơ chữ Hán đã chăm chút cho tôi và còn...nhiều...nhiều nữa nên kết quả học mới như thế này...

Lần cuối, gặp nhau trong Thư viện, anh đã tặng cho tôi cả một cành Ngọc Lan chứ không phải chỉ một bông. Tôi còn nhớ rõ: cành có lá, có hai hoa và một nụ chưa kịp nở. Vì là một cành hoa nên không thể để trong túi áo được và tôi cũng đã không hỏi anh làm sao để giữ gìn và trao tặng tôi một cành hoa xinh tươi đến như thế này? Anh hỏi: "Em có biết vì sao hôm nay, anh hái cho em hai bông hoa nở đẹp và nụ hoa bé xíu không?". "Em không biết nhưng em thích vì nó rất đẹp, rất dễ thương". "Em thích thật không?". Ánh nhìn bỗng tha thiết hơn, tôi không thể hiện một chút cảm thông nào mà lại vô tư, nói sang chuyện khác....


Rồi anh nhập ngũ, tôi vẫn vào Thư viện học nhưng vĩnh viễn không còn có hương Ngọc Lan vây quanh. Những đóa hoa héo khô, thành màu nâu rồi đen sẫm, vẫn ngủ yên trong cái túi trên bàn học của tôi, nhánh hoa được tôi ép vào nhật ký. tôi có chút hụt hẫng và hương Ngọc Lan thỉnh thoảng về trong mơ nhưng tôi vẫn chăm chỉ học và học...như con mọt sách.

Sau thời gian huấn luyện ở Thủ Đức, anh có về tìm tôi để giải thích về hai bông hoa và một nụ hoa bé xíu. Cuộc sống của anh giờ bấp bênh, anh không muốn ràng buộc em. Anh cũng không còn ở trọ chỗ nhà có cây Ngọc Lan nữa nên hôm nay, không có hoa tặng em. Đó là tình yêu đầu đời của tôi hay là thứ tình cảm gì, tôi thật sự không hiểu. Chỉ biết rằng, chúng tôi sẽ không thể gặp nhau ở cuối con đường hay một điểm hẹn nào đó. Nhiều lần, anh có đến nhà tìm tôi khi về phép, nhưng tôi đã cẩn thận dặn chị giúp việc nói là tôi đi học. Đứng trên dãy lần Văn Khoa, nhìn xuống sân chiều thứ bảy, thấy chiếc xe Honda đỏ của anh là tôi đi lối khác hoặc ở lì trong lớp cho đến gần tối.

Năm 1972, đúng ngày sinh nhật của tôi thì người ấy lại xuất hiện, không đến nhà tôi một mình mà đi cùng cô em gái, trên tay,cầm món quà nhỏ. Tôi đoán là sách vì anh rất hay tặng sách cho tôi. Quá nghiệt ngã, khi ngay hôm ấy, ngày sinh nhật lần thứ 20 của tôi cũng chính là ngày đưa tang má của tôi. Thấy gia đình như vậy, anh và em gái không chúc mừng sinh nhật cũng không gửi quà. Hương Ngọc lan nhạt nhòa theo năm tháng nhưng vẫn còn trong ký ức của tôi....

Đến năm 1977, khi tôi đang chơi trong sân nhà cùng con gái thì...có bóng ai bước ngang qua đường, bỗng dừng lại...dày dạn, tiều tụy hơn, điều không thay đổi là ánh nhìn: "Phải em không?". Tôi xúc động, bàng hoàng đến nghẹn lời, chưa trả lời anh thì, đúng lúc đó, con tôi quấy khóc, tôi bế con lên, vội vã như kẻ trốn chạy: "Anh nhìn nếu đúng là em thì..là...em!". Hỏi thăm thêm vài câu xã giao nữa rồi anh đi, tôi chưa gặp lại lần nào nữa. Tôi nghĩ, có thể anh không còn ở Việt Nam và ngược xuôi nơi đâu, còn sống hay đã chết, tôi không biết.

Mãi cho đến bây giờ, trong sân nhà tôi, trồng nhiều loại cây và tất cả đều có hoa đẹp, riêng cây Ngọc Lan...vẫn chỉ có lá! Hương Ngọc Lan nhà ai, hương Ngọc Lan tình cờ thoảng qua, chưa bao giờ làm tôi đủ sức ngất ngây như những đóa Ngọc Lan của ngày nào.

16-4-2011

14 nhận xét:

  1. Ta giấu trong sách vở
    Một chút gì rất thơ
    Nhiều khi hồn bối rối
    Hình như là Tình Yêu...
    Chị ơi! 4 câu thơ trên Em thuộc từ lâu mà hông biết tên tác giả. MÀ em nói thiệt, em cũng không cần biết, chỉ biết câu thơ này "ứng vận" vô nhiều người... Hôm nay, em lại gặp thêm một người "giấu trong sách vở" một chuyện tình nhẹ, đẹp...cho đến giờ này vẫn nhớ như in từng chi tiết, nên em không cho đó là một chuyện tình buồn, dù nó không có đoạn kết... Bởi em tin, ta biết mình mang nhau trong lòng là đủ...
    Em nói những điều trên trong comment này mà bối rối và thấy có lỗi. Bởi Anh rất cưng em, cho em uống rượu ngon, mà em lại "ca tụng" entry này của Chị... hic! nhưng bởi em thấy nó đẹp Chị à...

    Trả lờiXóa
  2. Có đôi khi cũng thật là cần gìn giữ và thương nhớ những mùi hương, những viên ngọc lấp lánh trong dĩ vãng ...

    Trả lờiXóa
  3. Chuyện bây giờ mới kể, cứ như mới hôm qua!

    Trả lờiXóa
  4. Mối tình đầu thật trong sáng, mà có lẽ ai ai cũng trần quí và hẳn là OX em dư nam tính để tôn trọng điều này.

    Cỏ May thử thay phân bón hoá học, phân hóa học luôn viết theo lối số X-Y-Z, nhớ chọn loại nào có phần " Z " lớn gấp 8, gấp 10 lần đơn vị của X và Y nha. Tối thiểu cũng phải gấp 4 hoặc 5 lần thì hy vọng cây Ngọc Lan của em sẽ có hoa đó.

    Trả lờiXóa
  5. Yên tâm nha cưng ù của chị, anh "yêu" của chị biết chuyện này mà, nhưng quả thật, trong nhóm Văn Khoa, không phải bạn nào cũng hiểu một cách đầy đủ nên entry viết lâu rồi mà bi giờ chị mới post ở đây (nhân khi xem hình hoa Ngọc Lan ở nhà anh CB). Chuyện lòng vòng là như vậy đó em.
    Cám ơn em đã chia sẻ chí tình và...trong sạch!

    Trả lờiXóa
  6. Mùi hương đó với em vô cùng đặc biệt và em vẫn giữ mãi cho riêng mình chị à!

    Trả lờiXóa
  7. OX em biết chuyện này mà, em vốn rất chân thật, dễ sống nhưng đôi khi cũng...ngỡ ngàng vì mình thật nhưng người ta không thật! Thôi, anh à, cây không có hoa cũng là sự sắp bày của đất trời, cho em không hoài niệm về một hương thơm khó quên!

    Trả lờiXóa
  8. Chị post entry viết đã hơn một năm vì muốn bạn bè hiểu và hiểu đúng về một chuyện đã qua.

    Trả lờiXóa
  9. Tuy mới quen nhau qua Mul nhưng anh biết chắc chắn là Cỏ May đã cho OX biết và anh ấy là người dư hiểu biết để hiểu rằng người mình yêu đến với mình " trọn gói ", và cái " trọn gói " đó là yếu tố anh ấy yêu Cỏ May! ;>))))

    Còn cây Ngọc Lan có hoa hay không thì tùy Cở May ...

    Trả lờiXóa
  10. Em cũng có một kỷ niệm thơm như hương ngọc lan ở Văn Khoa ....Đó là nỗi nhớ để mang theo chị nhỉ , nhiều khi mang theo để nó đầy ký ức thôi chứ chẳng làm gì . Nhưng nếu không có gì để mang theo thì buồn quá chị hén ..

    Đọc bài của chị bâng khuâng :)

    Trả lờiXóa
  11. Chị cũng nghĩ như em nên nhớ gì, cảm nhận được điều gì thì chị đều hay viết ra như vậy.
    Viết cho mình và cho...đời, nghe to tát quá em nhỉ!

    Trả lờiXóa
  12. Có lẽ, mình là người được đọc sớm nhất thiên tình sử để tưởng nhớ mùi hương này của bạn yêu.
    Kỉ niệm đẹp thì lưu giữ làm giàu có tâm hồn. Mà dẫu kỉ niệm buồn thì có nhớ cũng không sao nhỉ, bạn yêu!

    Trả lờiXóa
  13. Mình chỉ nên hiểu: kỷ niệm là...kỷ niệm, lòng sẽ nhẹ nhàng và bớt xót xa hơn, phải không bạn?

    Trả lờiXóa
  14. CM viết hay quá... làm Hà có thể ngửi được mùi hoa ngọc lan và có thể hình dung từng góc ngồi với ánh mắt theo dõi. Không biết giờ người ấy thế nào rồi. Có hạnh phúc như CM không?

    Trả lờiXóa