Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

20-11 của ...người bệnh

 

Hôm nay là ngày 20-11, lần đầu, đón 20-11 với tâm trạng của một người bệnh.

Từ sáng sớm, đã nhận nhiều tin nhắn chúc mừng của học trò, hầu hết là học trò cũ, mình cảm động bởi qua bao nhiêu năm, các em vẫn nhớ đến cô! Năm nay, thiếu tin nhắn của một người, hơi buồn, cùng làm thầy, sao lại có thể quên nhau được nhỉ, hay sợ người bệnh ngủ muộn nên không là người chúc đầu tiên như mọi năm. Nhận một tin nhắn tiếng Anh (mình không thích trò này!) từ một số máy lạ, không biết là ai và hình như cũng chưa gửi lời cám ơn!

Bó hoa đẹp nhất là của XM, cô bé học trò lớp 8 năm xưa, giờ cùng việc chung ở trường HS. Mỗi năm M vẫn gửi quà cho cô, chúc mừng cô như lúc còn học cách đây nhiều năm.

Nhớ hồi còn dạy trường PT ở MT, 20-11 rộn ràng, từ trường về, lúc nào xe cũng đầy hoa, đầy quà đến nỗi phải ái ngại với đồng nghiệp. Thường thì mình chỉ xúc động khi nhận thiệp chúc của học trò cũ. Có em, ra trường lâu rồi,vẫn nhớ và cám ơn bởi suốt thời gian học, bị cô rầy nhiều, sợ cô quá, giờ mới thành đạt!

Bắt đầu từ khi về SG, dạy ĐH thì ngày 20-11 lặng lẽ hơn, mình cũng không thích sự ồn ào vì thấy có cái gì đó, giả tạo. Ngày mình đi học, không có ngày 20-11 nhưng thầy cô giáo vẫn luôn được xã hội tôn vinh và với mình, sau hơn 35 năm gắn bó với nghề, hình ảnh những thầy cô vẫn còn nguyên trong ký ức. Thật ra, từ nhỏ, mình không mê làm cô giáo mà chỉ thích làm Bác sĩ nhưng ước mơ của con "ếch ngồi đáy giếng" sẽ không bao giờ trở thành hiện thực vì học ban C (khối D bây giờ), dốt Toán, Hoá, giỏi Sinh thì làm sao đậu Y Khoa!? Thế là học xong ĐH Văn Khoa (ĐH KHXH-NV), đời rẽ sang hướng khác. Mình bắt đầu những giở dạy đầu tiên năm 1973 tại trường Phan Văn Hùm (huyện Lái Thiêu), cô giáo lớp 12 quá trẻ, học trò xôn xao khi được thầy Hiệu trưởng giới thiệu. Thầy vừa ra khỏi lớp, tụi nó nhao nhao, bắt đầu thế nào nhỉ, lúc đó, mình dạy Pháp văn. Thế là cô bắt đầu "chiêu" nói tiếng Pháp, lớp im phăng phắc! Vậy đấy, cô giáo ra oai và những buổi tiếp theo, bình ổn! Mỗi lần cô bắt chia động từ, thấy học trò run cả vai áo, cô nghĩ mình ác nhưng tại...tụi em ác với cô trước! Ở lớp 10 thì mình dạy Văn, có lần học trò cứ lao xao, ổn định hoài không được, cô giáo tức quá, nước mắt chảy dài! Từ đó về sau, mỗi lần lớp ồn, cả lớp tự nhắc nhau: "Coi chừng cô...ấy nữa bây giờ". Thế là cô,...khoẻ! Dạy chưa hết năm thì có em lên từ giã cô để đi...lính theo lệnh tổng động viên. Ngày ấy, mình ngậm ngùi suốt chuyến xe về, chiến tranh mà, biết có còn gặp lại? Nhưng cô chỉ nghĩ vậy mà chảy nước mắt, chứ không dám nói gì với trò hết. Xứ Lái Thiêu là xứ mảng cầu, dâu, sầu riêng nhưng chưa bao giờ cô dám nhận bất kỳ quà tặng nào của học trò. Có lần phụ huynh mang ra tận xe đò thì mới đành phải nhận. Những ngày đó, cô chắc là dễ thương vì quá nhút nhát, ngây ngô, chẳng thà đi bộ ra bến xe chứ không dám ngồi lên honda của bất kỳ nam GV nào, cô giáo có người yêu rồi mà!

Kể ra, trong cuộc đời, mình có biết bao thầy cô nhưng vẫn ấn tượng với thầy giáo dạy lớp 1 (ngày xưa là lớp nhất), thầy tên là Mã Tắc, cái tên thật lạ. Thầy là thầy giáo kỳ cựu của trường Sư phạm thực hành. Lúc nào, thầy cũng mặc bộ kaki màu trắng, giờ tập viết của thầy là "kinh hoàng" nhất, vì thầy rất khó, sửa từng chữ. Mình viết chữ không tệ, chưa bị thầy đánh thước nào nhưng nhìn thầy đánh các bạn, cũng đủ mất vía! Thầy nói, "chữ là người, các con phải viết chữ cho đẹp thì mới đúng là học trò của thầy". Mình nhớ chữ h, chữ g, thầy dặn chỗ nào là "ngã tư", canh ô li nào cho đúng, vậy mà thương thầy, nhờ thầy, sau này tập mới được đi triển lãm. Giờ có máy tính nên chữ hư hết rồi, mà có khi người cũng...không nên thân! 

Khi vào cấp 2, mình học Trưng Vương, mê cô giáo dạy Văn tên Diệp. Mắt cô sâu thẳm, ngày nào học với cô là sung sướng lắm. Mỗi ngày đi học, cứ lén đi qua nhà cô, căn nhà có giàn bông tím trước cửa, mong thấy cô một chút, nhưng hình như chẳng bao giờ thấy cả!

Mình đã có những giờ giảng được học sinh vỗ tay, đồng nghiệp tán thưởng, cứ vậy mà ngày càng yêu nghề. Lúc dạy tiết đầu tiên ở trường HS năm 2000, (cơ sở thuê của trường Trần Đại Nghĩa hiện nay), mình từ MT lên, đi bằng xe đạp từ bến xe vô, cũng giảng Tiếng Việt thực hành bằng cả tâm huyết. Mình nhớ đó là lớp tối, hơn 20g mới kết thúc, các em cũng vỗ tay. Mình xuống nhà xe, bụng đói, chân run, lạc lõng đi tìm chiếc xe đạp để về KTX của con gái mà lòng vẫn tràn hạnh phúc. Vậy là mình thành công rồi, có đất sống rồi!

Bao nhiêu năm qua, mỗi giờ giảng với mình vẫn là điều gì đó xa mà gần, gần mà xa, khi nào học trò không còn hứng thú nữa thì mình sẽ "giã từ vũ khí" thôi.

Ngày 20-11 tâm sự chút cùng mọi người.

20-11-2009

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét