Mưa từ trưa đến giờ, đúng là mưa không dứt.
Nhìn ra khoảng sân hẹp, nhiều bong bóng nước quá nhỉ!
Chạnh lòng, nhớ bài "Bong bóng nước", đã viết lúc nào đó, không còn nhớ rõ:
Sao không dưng mà em mất?
Em đã gọi đó là báu vật
Một đời em trân trọng, giữ gìn
Biển sâu còn có người dò
Lòng người sao em chẳng biết nông-sâu?
Nụ hôn đầu đời dường như xa lắc
Cuộc sống hôm nay chỉ là hư ảo
Chỉ còn một chút vị đời
Đắng ngắt trên môi
Em bỗng cất tiếng cười thơ trẻ
Như thuở tắm mưa nhìn bong bóng
Phút chốc vỡ tan rồi, bóng ơi
Em vô tư, không hề tiếc nuối
Tình yêu của anh trong em, giờ tàn lụi
Như bong bóng phù du đất trời ban tặng
Cám ơn người đã cho em tất cả
Để chẳng còn lại gì, một chút niềm tin
Hơn nửa đời người, em mới hiểu
Tình yêu, chỉ là bong bóng nước
Nổi trôi, bềnh bồng, mỏng manh, vụn vỡ
Nín đi em, đừng khóc
Mưa tạnh rồi, bong bóng chẳng còn đâu!
21-7-2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét