Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

25-12 Ngày này, 35 năm trước

 

Ngày này, 35 năm trước, có người con gái hơn 20 tuổi "theo chồng bỏ cuộc chơi".

Lúc đó, mình quá trẻ để hiểu thế nào là bổn phận làm mẹ, làm vợ và cuộc sống vợ chồng. Hình như không có khái niệm gì về tương lai nên chẳng có điều gì để lo âu hay sợ hãi. Lại còn thêm một suy nghĩ sai lầm mà sau này, đã biết bao lần mình ray rứt: "chồng là người yêu thương mình nhất trên đời, hơn cả gia đình, ba má" và đã được sống cùng người ấy thì có gì hạnh phúc hơn?

Vậy mà, ngồi trên xe hoa, mình lại khóc rất nhiều (chỉ vì đó là lần đầu xa nhà!). Còn nhớ là từ Q.1 ra đến Bình Chánh, cô dâu vẫn chưa nín trong khi chú rể vẫn cười rất tươi. Bà ngoại nhắc: "Lau nước mắt đi con, trôi son phấn, hết đẹp rồi!". Lời chân chất của ngoại là một kỷ niệm theo con suốt đời. Cũng chính ngoại là người nắm tay con dẫn vào phòng tân hôn thô sơ ở nhà quê.

Sau này, mình có nghe nói lại, xe hoa đi rồi, ba cũng khóc nhiều lắm. Thật sự mình rất ngạc nhiên, vì ba có bao giờ khóc, trừ lúc má mất. Cứ tưởng chị giúp việc thêm tình tiết cho câu chuyện ly kỳ thôi. Mãi đến khi con gái lấy chồng, mình cũng khóc và mới hiểu lòng cha mẹ.

Nhà chồng lại ở trong vùng chiến tranh ác liệt, ban ngày quốc gia, chiều về là đất của Việt Cộng.

Chiếc xe ấy đã đưa mình về quê, không phải làn đầu mình đến nhưng làm cô dâu về xứ quê thì lại khác hẳn.

Tiệc cưới kết thúc rất sớm: khoảng 4-5g chiều đã nghe hối thúc, sợ lại có pháo bắn. Đó là điều vô cùng lạ lẫm đối với cô gái SG lần đầu xa nhà như mình. Hình như có thoả thuận trước cho đám cưới diễn ra suôn sẻ nên cả chiều và tối hôm đó, chỉ có mấy ông VC vui vẻ dự đám cưới chứ tuyệt nhiên không có tiếng súng. Lần đầu tiên, thấy chồng cụng ly, vậy là anh cũng biết uống rượu? Mình thất vọng, chùi nhanh nước mắt vừa chảy ra vì cô dâu thành phố đang bị quan sát kỹ lắm!

Buổi tối đầu tiên...không bao giờ quên được bất kỳ một cảm xúc nhỏ nào.

Sáng sớm, pháo bắn rầm rầm, xuống xuồng chạy về MT không kịp, cô dâu mặc áo bà ba...hớt hãi thấy thương.

3 ngày sau, trở lên SG, đi Vũng Tàu (cứ gọi là hưởng tuần trăng mật cho sang!) thì xui xẻo, có bão, 2 ngày chỉ xuống biển nhìn gió thổi bay tóc, lạnh run, lại trở về KS. Về sớm hơn dự định 1 ngày vì cô dâu nhớ nhà, không chịu ở.  Ba ngạc nhiên, có phần hơi lo lắng, không biết hai đứa có chuyện gì không mà lại về sớm.

Từ đó về sau mình vẫn ở với ba, cuối tuần hai vợ chồng mới gặp nhau. Đó là những ngày hạnh phúc. Sau 30-4, bước sang đoạn đường khác, hai vợ chồng vẫn xa nhau nhưng chưa bao giờ xảy ra bất đồng, dù là nhỏ nhặt. Và suy nghĩ "chồng là người..." vẫn giữ nguyên giá trị.

Sau khi sinh con đầu lòng, mình về sống hẳn ở MT, nghèo ơi là nghèo nhưng vẫn chưa có điều gì phải phiền trách chồng và cứ vậy, cuộc sống trôi đi.

Mỗi năm vẫn kỷ niệm ngày cưới, dù có khi chỉ là bữa cơm đạm bạc.

Nhưng rồi đến khi...thì mình không còn quan tâm đến ngày kỷ niệm này nữa, dù lòng đau như xát muối và vết thương đã mấy chục năm vẫn không thể và có lẽ sẽ không bao giờ lành! Như một nỗi ám ảnh.

Ba mươi lăm năm

Em đã sống cùng anh

Những ngày ngọt ngào, cay đắng

Thời gian chẳng thể ngừng trôi

Mặt trời ngày nào cũng mọc

Đêm rằm trăng vẫn sáng

Tình yêu có thể phôi pha

Kỷ niệm chẳng còn mặn nồng

Không cần minh chứng

Ta đã từng yêu nhau

Vẫn là điều có thật

Hôm nay sao còn nhiều người ở lại trong phòng thế nhỉ?! Bỗng muốn cất tiếng hát: "Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa...Cho tôi gặp người tôi ước mơ...Chỉ là giấc mơ thôi, ân tình đang chết trong tôi..."

Chồng đang chịu sự rét mướt của Sơn La, mới nhắn tin.

Ta có thể bắt đầu một chặng đường mới không? Sau 35 năm đã có và không có nhau?

25-12-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét