Vẫn không thôi nỗi nhớ về nơi xa xăm ấy.
Lại nhận tin nhắn của KT, anh bảo không thích nghi được với cái lạnh của Paris, thì hãy gửi về VN vậy, có người đang nhớ da diết đây.
Paris-mùa thu
Em đến Paris mùa thu
Lá chưa vàng đủ rụng
Mưa kín đất, kín trời
Em vuốt mặt, chẳng biết mình đang khóc
Lang thang giữa phố phường xa lạ
Thèm một tiếng "anh-em"
Nhàm chán ở quê nhà
Rồi anh đến, nhẹ nhàng
Em ơi, hãy ngồi xuống cạnh
Kể anh nghe những đêm dài thao thức
Với nỗi buồn chẳng thể gọi tên
Em bỏ Saigon những chiều đưa đón
Bỏ lại con đường mưa nắng sớm trưa
Nhớ ai đứng ôm đàn khẽ hát
Có dáng em yêu, bóng mai gầy
Ở nơi đây, ồn ào, hối hả
Quê hương chỉ về trong từng giấc chiêm bao
Anh bảo, này, em ơi!
Chẳng có gì là khoảng cách
Chỉ có những tấm lòng
Sống để yêu nhau
Paris, 17-10-2001
Đây là bài thơ viết trong tuần đầu khi đến Paris, xuống sân bay, em trai đưa ngay đến Monge rồi đi làm, ông chủ không có ở nhà và cũng không nhớ là đã có hẹn xếp phòng ở cho mình. Ngồi rồi nằm trên ghế dài, có mấy người VN, ăn uống xong thì ngồi lại nói chuyện rôm rả (vì đây là nhà hàng), dửng dưng với cô gái VN tội nghiệp! Mình bắt đầu thấm thía thế nào là xa nhà! Ra khỏi quán, đi tìm mua card ĐT để gọi về nhà, không biết cách sử dụng, đến quán cà phê đối diện, hỏi thăm, đúng là đàn ông Pháp lịch sự, dắt mình đến ĐT công cộng, tận tình hướng dẫn và ở nhà đã có tin. Lần đầu đi nước ngoài sao mà khổ vậy. Mãi đến chiều tối mình mới được lên phòng, không đói, gây gây sốt. Đã 1 đêm thức trắng trên máy bay và bây giờ thì chong mắt nhìn căn phòng 8m2, không sạch sẽ gì cho lắm. Sau này mới biết căn phòng này nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng ở nhiều lần, vậy ra mình cũng hân hạnh.
Sáng hôm sau, nhức đầu, khó chịu, thèm một chút gì đó nóng và thèm ngủ. Ông D. gọi ĐT xem mình đã đến chưa để hẹn ngày làm việc, hình như mình chỉ nói được: "Tôi đang bệnh" rồi khóc. Thế là khoảng 2 g sau, ông ta có mặt, mình xuống lầu để gặp rồi đi ra ngoài với ông. Người phương Tây mà, gặp dĩ nhiên phải ôm hôn. Trong quán, có nhiều người VN, đang ăn uống vui vẻ và ngạc nhiên khi thấy mình từ trên lầu xuống. Mình thỉ không muốn chú ý bởi ấn tượng về sự lạnh lùng, vô tình của buổi chiều trước vẫn còn nguyên đó.
Sau này, anh Đ kể: "Hồi đó, tụi anh tiếc đứt ruột vì không biết có em ở trên lầu và không ngờ em là bồ của thằng Tây đó nên nó mới đến đón em đi chơi!". Thật ra, ông D. mời mình đi ăn trưa, an ủi người xa nhà một chút.
Sau ngày ấy, mình được các anh săn sóc nhiều hơn, anh P. mua xoài Ấn Độ, em ăn đỡ thèm xoài VN. Anh M nhiều lần mời đi chơi để anh làm hướng dẫn nhưng mình ngại không đi. Anh Đ thì thường xuyên gọi ĐT, mình rất quý trọng tài năng của anh ấy và tất cả các anh đều là bạn của chị nên mình nghĩ được thương yêu, chăm sóc cũng là bình thường. Một cuối tuần, "dại dột" đi ăn tối cùng anh Đ, người đàn ông nhạc sĩ tài ba ấy có can đảm tỏ tình với cô em gái, mình tránh mặt anh từ sau buổi tối đó, từ sau khi anh Đ hứa đinh ninh như một lời thề là "anh sẽ lấy tên em để viết thành ca khúc". Ca khúc ấy có lẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời, chỉ có bài thơ này:
Em - ca khúc
Paris trời trở lạnh
Em có là ánh nắng
Cho anh chút bình minh
Mây buồn nhưng không xám
Cuối đoạn đường bỏ lại
Anh đã tìm thấy em
Với mắt cười lúng liếng
Nhốt tình anh trong ấy
Có hôm nào như sáng nay
Anh biết mình phải viết
Ca khúc-một cuộc tình
7g00 26-10-2001
Sang tháng 11, trời lạnh hơn nữa, mình viết:
Khói
Cái lạnh đầu mùa thu
Ơi sao mà nhức nhối
Gió lùa trong tóc rối
Khói sương mờ giăng tơ
Em hãy thở và nhìn
Làn khói trắng mông lung
Là mảnh tình sương khói
Là mây vẩn vơ buồn
Là những nỗi u ám
Của cuộc đời tẻ lạnh
Hay của những dấu hỏi tròn
Không có lời giải đáp?!
Cái lạnh Paris đúng là khó chịu, có những ngày âm độ mà không khí thì khô khốc, gió cứ ù ù, đứng ngoài đường là cực hình vì vào nơi nào cũng có sưởi nên sẽ dễ chịu hơn. Tóc mình rụng tơi tả...nhưng hầu như ngày nào cũng phải gội đầu vì khói metro, tóc còn mau dơ hơn ở Saigon!
Những ngày tháng, những con người, những kỷ niệm không thể quên. Hẹn sẽ trở lại Paris với những điều chưa kịp khám phá!
25-11-2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét