Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Bỗng dưng ...khônng biết viết gì nữa!

 

Mấy ngày qua, nhiều biến động và...không biết phải viết gì nữa. Nói cũng chưa hết lòng, nghĩ cũng chưa cạn ý, mình đôi khi còn chưa biết mình muốn gì thì mong gì chia sẻ cùng ai?!

Cả ngày thứ bảy, dự lễ phát bằng, năm nay, không xướng danh, không ở trong BTC, chỉ ngồi yên một chỗ thôi, chưa bao giờ thong thả như vậy! Tưởng mọi việc sẽ êm xuôi để chiều về chơi với cháu nội, không ngờ, khoảng 16g00, lễ sắp xong đã thấy khó chịu. Và về đến nhà thì cảm giác không khác những lần trước, sốt tăng dần, nhức toàn thân! Thế là báo hại cả nhà, không đi đâu chơi được mà còn lo lắng. Các con ngồi xung quanh mẹ, bóp tay chân, đắp nước, lấy thuốc, cặp nhiệt liên tục...Mình khó chịu, mệt mỏi, phần thì sợ lại phải làm "con nhỏ giường số 9" nữa nhưng lại có chút hạnh phúc. Ước gì, lúc nào 4 đứa cũng cạnh kề ben mẹ để chuyện trò vui vẻ, hãy tạm quên chuyện bệnh hoạn của mẹ đi.

Chủ nhật chồng đi nước ngoài, có chút băn khoăn :"Mẹ chào sân một bàn, ba hết muốn đi!". Nghĩ cũng tội, quả thật, đã có khoảng thời gian quá dài, anh đã trọn vẹn thuộc về em và giờ đây, em mong muốn mọi thứ hãy dừng lại trước khi quá muộn! Tối nào cũng nhận ĐT, mình đòi hỏi gì nữa?! Blog này đâu phải để làm cho người khác thêm tò mò!

Chủ nhật, tạm ổn, cứ như là bệnh giả đò, loay hoay với cháu nội đến chiều. Thứ hai ở nhà cả ngày, chẳng thiết làm gì nữa và cũng không muốn viết blog. 18g đi dạy, không nhớ hôm nay chung kết bóng đá, khg dám chạy xe về, con rể đón. Hai mẹ con lau lách giữa dòng người điên loạn! Có đất nước nào như Việt Nam không? Quả thật mình không hiểu nổi, về nhà, ăn cơm xong, mặc những âm thanh không chờ đợi mà vẫn dội vào tai, nhức óc, mình vẫn ngủ và chập chờn vì quá mệt! Từ sau khi bệnh đến nay, mỗi lần dạy xong mình như người chết rồi chứ không phải như trước đây. Phải chăng đã đến lúc lui vào hậu trường sân khấu rồi?! Và đó là thời khắc buồn nhất của người nghệ sĩ, với mình, đó là điều đau lòng, xoáy tận tâm can!

Vẫn nghĩ về những điều mà không ai có thể hiểu thấu. Tại sao đã từng chia sẻ đến tận cùng mà giờ đây lại có thể nặng lời, xúc phạm? và đã như vậy rồi thì...còn gì nữa mà nói? 

Mỗi ngày hãy tìm một niềm vui, chính mình đã tâm nguyện như vậy mà sao không thực hiện? Nhìn quanh, có ai hạnh phúc như mình? Nhưng có ai hiểu được mình? Mà tại sao người ta lại phải hiểu? Mỗi người có cuộc đời riêng, hạnh phúc hay đắng cay cũng là "của riêng", mình đừng nên tìm hiểu người khác và ngược lại. Nghĩ được như vậy, biết đâu mỗi ngày trôi qua sẽ nhẹ nhàng hơn. 

16-12-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét