Quả thật ai cũng có một "cõi riêng", hôm nay, ngày đầu năm mới, ở nhà một mình, nghe Quang Dũng hát "Cõi riêng", bỗng thấy thấm thía quá nên chép cả bản nhạc này lại:
"Cõi riêng ta hẹn nhau vào
Mây che thành phố
Ngọt ngào lời ca
Cõi riêng từ đó đôi ta
Môi thơm hơi thở
Em nhìn khói thuốc mờ tan
Anh mơ một cõi
Hoa vàng có em
Có em mộng sẽ dài thêm
Bốn mùa mưa nắng
Nên duyên bến bờ
Rồi em là những vần thơ
Rồi anh chất ngất
Đường tơ đợi chờ
Em về trời đất bơ vơ
Anh đi nửa bước
Hồn ngơ ngác buồn"
Mỗi lần nghe bản nhạc này đến đoạn: "Rồi em là những vần thơ..." để khi "Em về trời đất bơ vơ" và "Anh đi nửa bước...Hồn ngơ ngác buồn..." thì tự nhiên muốn chảy nước mắt.
Hôm nay cũng vậy, thương cho hồn ai đang ngơ ngác với nỗi buồn sâu đậm của một người từng trải, từng vượt qua cái chết, vượt qua biết bao khổ ải để rồi cũng phải..."ngơ ngác buồn".
Biết phải làm gì khi em không thể ôm cả đất, cả trời....???
01-01-2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét