Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Bỗng dưng... trống vắng

 

Bây giờ 20g, cơm đã nấu xong, ở nhà một mình, không muốn ăn, thèm khóc. Từ hôm vào viện đến khi ra viện, cứng rắn ghê, không có giọt nước mắt nào! Vậy mà sáng nay, bực mình một chút, nước mắt đã muốn trào ra. "Sao em không khóc cho lòng nhẹ nhàng hơn...?"

Nhưng chợt nghĩ, chuẩn bị đi khám bệnh, siêu âm tim, làm điện tâm đồ, khóc có ích gì đây hay chỉ làm mọi việc thêm rắc rối.

Đến Viện tim, chỗ này có vẻ sạch sẽ, ít không khí BV, có hẹn với BS quen nên vào ngay phòng hồi sức sau mổ để khám. BS ân cần, siêu âm kỹ, bảo rằng chưa thấy gì lạ, thì mình cũng đã từng siêu âm tim (màu) cũng đâu có gì nhưng thỉnh thoảng, cũng có BS làm giật mình!

Cái khoản chờ mua thuốc mới kinh hoàng, có 2 thứ thuốc thôi, chờ gần 1g! Định bỏ về nhưng nộp toa rồi, biết làm sao? Bực mình cũng phải chịu. Mà đầu óc lúc đó, kỳ cục lắm, rỗng không, như mình không còn là mình nữa mới lạ.

Về đến nhà, mệt run tay, người gì đâu lạ, không làm cái gì nổi là sao? chỉ cách chưa đến 3 tuần trước, làm việc một ngày không dưới 8g, ngủ chỉ cần được 6g/đêm là thấy sảng khoái, đầu óc chưa bao giờ thôi nghĩ đến công việc, bài giảng...Còn bây giờ...

Cháu nội mới gọi ĐT, tự nhiên, buồn tủi, khóc, thằng nhóc hoảng hồn, báo cáo với ông nội là bà nội khóc! Chồng gọi ĐT lại, mình xác nhận và cúp máy luôn. Biết giải thích thế nào đây? 

21-11-2009

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét