Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Có phải mưa cuối mùa?

 

Chiều nay định đi làm, hôm qua đã đi họp rồi nhưng trời đổ mưa, đành ngồi nhà vào mạng vậy!

Mưa to và kéo dài, đất trời dịu lại, ước chi lòng mình cũng dịu dàng như vậy! Vẫn hay bực mình vì công việc, vẫn hay nóng lòng muốn mọi việc êm xuôi mà chư vậy thì lòng có bao giờ an nhiên, thanh thản như các em vẫn thường chúc.

Có người đề nghị một công việc khác, mình thấy có vẻ phù hợp nhưng chưa vào cuộc nên không biết rồi sẽ như thế nào, hay "tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa"?

Từ hôm qua đến giờ đọc "Cáo già, gái già" của Dương Thụy, bỗng nhớ Paris mùa đông năm nào quá! Cô bé nhà văn này còn trẻ nhưng sắc sảo, một phong cách khác Nguyễn Ngọc Tư nhưng cũng độc đáo lắm, mình thật sự ngưỡng mộ các nhà văn nữ trẻ về vốn sống cũng như cách nhìn nhận, phân tích vấn đề của họ, rất nhân bản, rất lạ kỳ. Mỗi truyện ngắn đều mang đến cho mình hứng thú bất ngờ!

Nhớ sao là nhớ những chiều bắt đầu sang mùa đông, khoảng 17g00 trời đất đã bùi ngùi. Mình theo cầu thang nhỏ, hơi trơn trợt của trường Escia để ra ga, đón xe ngầm về Paris. Mấy ngày đầu, ông tài xế của trường đưa tận ga vì mình bị lạc đường hoài nhưng sau đó, tự tìm hiểu qui luật và không lạc nữa! Đến ga, bắt đầu tối và lạnh, ai cũng hối hả, lên tàu rồi thì ấm, có khi nóng vì nhiều người quá. Mình đón ở trạm đầu nên lúc nào cũng có chỗ ngồi, thỉnh thoảng nhận ĐT của ông nhạc sĩ già, tán tỉnh không hấp dẫn nên có khi mình khoá máy, nhắm mắt chút. Cũng có khi bắt chuyện với người cạnh bên chỉ để thực hành thêm tiếng Pháp, thương hay nói chuyện với sinh viên. Sẽ đi ngang qua một nghĩa trang với những ngôi mộ cùng màu đen tuyền, mộ nào cũng có hoa cúc vàng rực rỡ, mình hay trầm trồ: "thấy nghĩa trang này cuãng thèm chết!".

Rồi cũng về đến Paris, nhà ga sáng trưng, tấp nập. Phải đi bộ một đoạn nữa mới đến nhà. Lúc đó, gần 19g00 nên trời lạnh lắm, mình thường vừa đi vừa chạy! "Ngôi nhà thân yêu" đây rồi, đẩy nhẹ cánh cửa vào sẽ được nói tiếng Việt! Sẽ được không khí ấm cúng, ôi, thoải mái biết chừng nào! 1 tháng đầu mình tự nấu ăn trên phòng nên bữa cơm buồn thiu! Những ngày sau, anh T đề nghị ăn cơm chung với mọi người, có chị T, D, và một cô bé nữa. Mình thân thiết với mọi người hơn nên cũng vui dù mỗi bữa cũng chỉ ăn có một chén! Ông chủ nhà (anh T) cứ băn khoăn: "Chị thèm ăn món gì để ngày mai chị T làm..". Mình chỉ cười:  "Cám ơn anh, tôi mới xa VN chưa đầy 2 tháng nên có thèm gì đâu, cuối tuần đã ăn cơm VN với em trai rồi!".

Thế mà...mình đã có một bữa cơm nơi xứ lạ quê người với những món ăn đặc thù VN mà mình không thể nào quên được. Buổi tối nọ, vừa bước vào nhà đã bị "mê hoặc" bởi tô canh khoai tím nghi ngút khói và...dĩa dưa mắm! Ôi, món ưa thích, ngon không thể diễn tả nổi trong mùa đông rét mướt ở một nơi không phải là mình! Lần đầu, mình xúc chén cơm thứ hai, D hoan nghênh hai tay, anh T cười tít mắt, chị T thì khỏi nói, đầu bếp mà, tự hào lắm. Chị là người Bắc, đây không phải là món khoái khẩu của chị đâu, nhưng có lẽ anh T yêu cầu. Vô cùng cám ơn những người bạn xa xứ. Món ăn bình dân, chỉ có người VN xa quê hương mới biết giá trị của nó. Mình vẫn ước một lần được trở lại quán Monge, được trở lại Paris, đi lại khu chợ Tàu ở quận 13. Ước mơ bao giờ thành hiện thực nhỉ!?

Lúc mới trở về, mình đã định viết lại ngay vì còn nguyên cảm xúc nhưng không có thời gian. Mới đó mà 8 năm đã trôi qua. Đọc truyện của Dương Thụ, tự nhiên, mọi cảnh trí như bày ra trước mắt. Mùa Đông, gần 24g00 còn rủ nhau ra ngắm sông Seine, rồi vừa đi vừa chạy về nhà vì quá lạnh. ai đó đã mượn bàn tay cho ấm và thực sự, mình cũng cần hơi ấm đó.

Mình thú vị vô cùng khi đọc "Cạo gió mùa xuân" vì mình cũng đã từng được cạo gió ở kinh đô ánh sáng ấy ngay buổi chiều đầu tiên mới đến và mình cũng đã cạo gió cho một người trong quán Monge đó, Foyer du VietNam, tất cả là những kỷ niệm đẹp mà hư cấu chút ít sẽ thành một truyện ngắn hay.

Hôm nay, đất trời dịu lại, lòng mình cũng phải dịu lại thôi. Sáng nay, kết quả khám SK TQ không có vấn đề gì lớn. SK đang hồi phục dần, ngày mai bắt đầu đi làm lại. Mọi việc rồi sẽ bình thường giống như cuộc sống mà mỗi người đã được ban tặng.

Hôm khác sẽ tiếp tục viết về những ngày ở Paris. 

25-11-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét