Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Hạnh Phúc là gì?

 

Rất lâu rồi, hay ngẫm nghĩ câu thơ của Dương Hương Ly:

"Hạnh phúc là gì?

Biết bao lần ta thắc mắc

Hỏi nhau hoài

Mà nghĩ mãi chưa ra....

Nhận comment của QN, em vẫn nặng lòng, buồn, tủi thân và muốn thực hiện "chân lý" của mình: "Hãy quên những điều không đáng nhớ...". Bây giờ hình như mình đang là người như vậy nên thấy bình thản. Phải chăng mình đang hạnh phúc, rất gần mà cũng rất xa...

Ngày nào đi làm mà không gặp chuyện bực mình, nhưng cứ quên cho xong! Hồi đó, mỗi lần giải quyết không kịp, không hiệu quả chuyện gì thì mình ray rứt lắm, mang cả vào giấc ngủ, nhưng giờ thì hết rồi.

Mỗi khi dắt xe ra khỏi trường là thôi, tạm biệt công việc nhé. Về nhà, ăn uống, dọn dẹp, chuyện trò với mọi người, xem TV, thích thì xem lâu, không thích thì đi ngủ sớm. Trước khi ngủ, nghĩ một chút chuyện nọ, chuyện kia và...hãy quên điều không đáng nhớ, người không đáng bận tâm và...ngủ. Mỗi đêm cũng thức dậy vài lần nhưng chỉ để tắt máy lạnh và...ngủ tiếp.

Trước 6g00 thức dậy, nấu nước, cafe, tưới cây, dọn dẹp, ăn sáng rồi đi dạy hay đi làm. Đường phố vẫn đông đúc ngược xuôi, việc chưa làm xong hôm qua thì hôm nay làm tiếp, có lúc hanh thông, có khi trở ngại, lẽ thường tình mà! Vẫn thế, đến trưa về ăn cơm, nghỉ ngơi chút, đi tiếp buổi chiều...

Mỗi ngày vẫn có điều hài lòng và chưa hài lòng, bình thường thôi!

Thiên hạ xôn xao tưởng nhớ Hữu Loan với "Màu tím hoa sim", mình thì nhớ ba vô cùng. Ba rất thích bài thơ này và vẫn thường đọc cho mình nghe khi mình còn rất nhỏ. Thời gian nằm BV, lúc còn tỉnh táo, ba vẫn đọc, cứ thích bài "Cô hàng xóm", bữa nọ, mình nói: "Ba đọc bài khác đi, đọc cô hàng xóm hoài, con ngán!". Thế là ba đọc "Màu tím hoa sim", các bạn y tá đứng quanh giường nghe, tự dưng mình chảy nước mắt, biết đâu đây là lần cuối cùng...

Và quả như vậy, đến một ngày, mình đã cảm nhận màu tím "tím cả chiều hoang biền biệt"............Chẳng bao giờ còn được nghe: Cô hàng xóm, Hổ nhớ rừng, Màu tím hoa sim...nữa. Có những câu chuyện, giọng nói, kỷ niệm chẳng thể nào phai mờ dẫu cuộc đời có dài đến vô tận mà số phận mỗi con người là hữu hạn. 

1-4-2010

1 nhận xét:

  1. Câu này nghe như một câu kệ... nó mang giá trị "cảnh báo" đến những con người hay đi giữa thế gian với nhiều sân si, hén Chị! ( Trong số những "sân si gia" đó có em Mập M đây...hihi!)... thế nhưng em nghĩ, nếu ngày nào đó không còn ai sân si được nữa thì thôi chắc thế giới một là đại đồng, hai là ...đã thánh hóa ráo trọi... mà ở hai cõi này thì ...buồn chết được vì không còn đề tài để bờ lốc cho dzui giang hồ... hehe!
    Đọc bài này, thấy trong bàng bạc những chuyện không đáng nhớ nhưng vẫn không thể quên hàng ngày, vẫn có những ký ức rưng rưng hết sức được giữ gìn... cứ vậy thôi Chị, để cho đời những entry trong lành và hiền như ngọn cỏ may... níu vào chân ai là khó mà ...dứt ra được...

    Trả lờiXóa