Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Họp mặt 9-1-2010

 

 Mỗi năm, đến hẹn lại lên! Năm nay mình đi với một tâm trạng khác những năm trước, trời cao đất dày, ai thấu hiểu lòng tôi?

Ở bãi gửi xe, gặp chị Q, chị đi lại có vẻ khó khăn rồi, làm sao ngăn được tuổi? Trên đường vào bên trong, anh HML: "Anh có hình em, chụp năm ngoái, đẹp lắm nè!", mình chợt nhớ đến tấm hình mặt trời lặn mà anh L đã lặn lội đi qua Nhà Bè chụp và gửi cho mình năm 1973, chắc chắn anh không còn nhớ đâu!

"Vào đến bàn tiếp tân, người gặp đầu tiên là anh PCT: "Chồng em đâu?". Ông này thiệt kỳ, lần nào gặp, cũng chỉ hỏi có câu này! Sau lưng là anh HĐN, thắc mắc: "Sao em lạnh lùng với anh vậy, gặp mà không chào!". Trời đất, em chỉ có một cái miệng thôi mà, nói chuyện với người này thì làm sao nói với người kia?!

Thấy chị TL và XH, mừng quá, làm "nghĩa vụ" góp tiền xong vào bên trong luôn. Chưa đông lắm nên còn nói chuyện được vài câu. Sau đó, anh TXT bắt đầu chương trình, các ba-má phong trào giờ mất đi cũng nhiều, người còn dự được thì ốm yếu, hom hem rồi! Khi tiếng hát cất lên thì mình xúc động thật sự, đúng là lâu rồi mới nghe những bài hát trong phong trào, đã thiệt!

A, lại còn gặp anh Miên Đức Thắng nữa chứ, lần ở Pháp, hai anh em nhận ra nhau, mừng muốn chảy nước mắt, xứ lạ quê người mà! Rồi hai anh em cùng hát: "Làm thân cỏ cú" của Nguyễn Xuân Tân, thấy ấm lòng trong mùa đông cùng với những bè bạn trong Hội Việt kiều. Thấy anh già đi, ai cũng vậy!

Những bài quen thuộc, hát một cách tự do, thoải mái, mặc dù người hát phải đeo kính, cầm giấy mà đôi lúc còn hụt hơi, đuối! Tội nghiệp quá, thương gì đâu!

Các chị dù đã là bà nội, bà ngoại nhưng múa vẫn còn dịu dàng lắm, mình chụp hình  nhưng cũng không sao ghi lại được.

Lâu ghê rồi mới nghe: "Từ sông Hương nhớ về sông Hát" và "Làm thân cỏ cú". Thật tình, mình chỉ muốn ngồi lặng yên mà thưởng thức dù không khí xung quanh rất ồn ào.

Nhưng rồi, khi thấy một người xuất hiện, bỗng dưng mình mất bình tĩnh! Chuyện đã vậy rồi, đã không còn gì để bàn luận nữa thì...cứ như bình thường thôi mà...Sao lòng xáo động khi người ta đến ngồi cùng bàn? Không nói gì, hình như ai đó cũng hiểu.

Trên đường về, bỗng dưng muốn cất tiếng hát...của những đêm không ngủ nhưng đâu có lẽ gì mà hát một mình! Một thời đã qua, nhìn lại, ai cũng già, mỗi người mỗi thân phận, mỗi cuộc đời, mỗi năm chỉ gặp nhau một lần, cũng đủ để biết, người còn, kẻ đã vĩnh viễn đi xa và thời ấy... cũng qua rồi! 

9-1-2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét