Tôi chợt biết mình cũng có một ngày sinh
Khi em mang cho tôi một chút tình
Để đánh thức trong tôi
Những ngọn nến lung linh
Trên cái bánh sinh nhật tròn
Của một thuở ngây thơ
Một thời bé dại
Cuộc sống hôm nay,
Bộn bề, vất vả
Nhưng đêm rằm trăng vẫn sáng
Và em ơi, hãy nhớ...
Mỗi người vẫn có một ngày sinh
Đây là bài thơ đã viết năm 1996 khi nhớ đến những ngày sinh nhật lúc còn nhỏ, năm nào ba má cũng tổ chức và mỗi năm lại mặc một cái áo đầm mới màu hồng (với má thì chỉ có màu hồng mà thôi!). Mình lại không cảm thấy hứng thú vì nó nhàm chán sao đó. Nhưng sau này, má mất rồi, không ai tổ chức sinh nhật thì mình lại thấy những lần sinh nhật đã qua quí giá biết chừng nào.
Mình viết bài thơ này, sau đó vài năm, có một lớp, không hiểu sao các em biết ngày sinh của mình, dạy xong, cả lớp đứng lên chúc mừng sinh nhật cô, không bánh, không quà nhưng mình cảm động quá, vừa đọc bài thơ này cho các em nghe vừa khóc. Đó là những kỷ niệm không bao giờ quên.
D mới mang tặng 1 giỏ đầy hoa hồng tuyệt đẹp, cô giáo tiếng Anh yêu thương của mình!
Một ngày như mọi ngày nhưng sẽ vui hơn một chút, nhận nhiều ân tình hơn ngày bình thường và cứ vậy, hạnh phúc đâu đó, đang mỉm cười...
24-9-2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét