Trăn trở
Đêm đêm em giật mình,
Trăn trở
Gối chăn chung
Sao vẫn lạnh lùng?
Cái nóc mùng vô tri
Nhìn em cười chế giễu
Mà em cứ mãi đi tìm
Ở nơi cùng trời cuối đất
Một điều không có thật
Tỉnh giấc đi em
Đừng mộng mị
Lối ngõ đời ta
Đã hoá vực lâu rồi!
Đây là bài thơ làm từ năm 2001, bây giờ là năm 2009, đêm qua, lại cũng trăn trở, không biết trăn trở lần thứ bao nhiêu nữa
Đêm vẫn mông mênh
Dài trắng mắt
Trắng những cuộc tình
Trắng cả những niềm tin...
Đêm qua, lại trăn trở... gần hết đêm. Nghe còi xe cấp cứu liên tục, lại có người sắp đi xa...? Cuộc đời phù du, sao cứ mãi bon chen?
Lại nhớ những đêm thức trắng với ba ở bệnh viện, cùng với tiếng rên la tưởng chừng không bao giờ dứt được. Đêm mênh mông, phòng bệnh chật chội, mình nghe tiếng trở mình của từng người. Trắng mắt, chỉ ôm ba rồi khóc, nhìn sang giường đối diện, một người lớn tuổi, lấy khăn lau nước mắt khóc cùng mình. "Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng..". Đêm qua, nhớ ba xót lòng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét