Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Trở thành người có lỗi

 

Chiều hôm qua, mình nhận được một tin nhắn khiến mình...rụng rời!

Gần tháng nay, không tin nhắn, mình cũng biết có chuyện chẳng lành nhưng không ngờ sự việc tồi tệ như vậy.

Mình biết với người ấy, không thể có nhiều ngày lặng im như thế này . Nếu nói không phải hoàn toàn là lỗi của mình thì cũng không chính xác, nhưng cố ý thì mình không bao giờ. Bị nặng nhẹ hơi nhiều, mình bàng hoàng nhưng buồn ít thôi vì nghĩ rằng, chỉ có như thế này thì mới "tận tình" tiễn nhau ra khỏi cuộc đời.

Với những suy nghĩ xấu, thậm chí là căm hận thì mình sẽ nhanh chóng trở thành "người đi qua đời tôi". Kỷ niệm nào đẹp thì có thể còn vương vấn đôi chút nhưng những hờn ghen, giận dỗi sẽ khiến người ta nhanh chóng quên nhau! Thật lòng mình cầu mong như thế, rồi người ấy sẽ bình tâm để thấy rằng mình không đáng để bận lòng từ đây và mãi mãi về sau.

Sau khi trả lời tin nhắn mà không thấy hồi đáp, mình buồn quá, đọc lại từ trang blog đầu tiên và chính mình cũng cảm thấy chạnh lòng! Buồn, sâu lắng và đó chính là con người thật của Cỏ May! Càng về sau, đọc lại, không thích nữa. Xin cho tôi trở về.....

Và xin hãy quên, quên tất cả, "Có lẽ nào anh lại quên em/ Như người ta quên điều không đáng nhớ..."

Điều mà mình tưởng "có lẽ" nay là sự thật! 

Mình đọc lại "Nụ cười và nước mắt" của Trúc Xanh, thấm thía vô cùng.

Cả tháng nay rồi, mới lại có 1 buổi tối một mình trong phòng làm việc, tạm biệt nơi chốn thân yêu. Hôm nay trời trở lạnh, quàng cổ, mặc áo khoác, về đây:

Em cứ ngồi khóc vô tư

Khi phố xá vỡ oà nhịp sống...

09-12-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét