Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Râm ran dư luận

 

Chương trình đã phát sóng, sau đó, mình nghe râm ran nhiều dư luận. Đa phần là khen, chỉ có MA và mình là chê! Đúng là cũng khó cho người biên tập, vì bệnh chung của người VN mình là luôn nể nang! Đã là khách mời thì không dám có ý kiến vì sợ sẽ không mời được nữa. Biên tập mà không xác định được cái gì đáng để lại, cái gì đáng cắt thì đành chịu thua thôi!

Mình đã không cảm thấy thoải mái khi vừa thu xong, nhưng quả thật không ngờ lại tệ như vậy! Cái đáng giữ lại thì không thấy, những ý tào lao thì dàn trải, hơi mất thế người nói!

Tuần này về MT, thời gian ngắn nên lu bu, không làm gì cho ra hồn. Lại thêm mất ngủ gần như suốt đêm và kéo dài đến hôm sau. Hồi tối này, hơn 24g, mắt vẫn ráo hoảnh, đành phải nhờ đến 2 viên Mimosa cho qua một đêm dài.

Tiếng chó sủa hằng đêm ở MT vẫn còn là nỗi ám ảnh đối với mình. Nghe nó lạc lõng mà nhức nhối, khiến mình nghĩ đến thân phận những con người. Có những nỗi đau ngàn đời chôn kín, con chó sủa chẳng hiểu vì cái gì?!

Vì đêm rất tĩnh lặng nên mình có thể lắng nghe, rõ ràng, không một tiếng người qua lại, không một tiếng lá rơi mà sao chó cứ sủa đuổi với nhau! Người ta hay nói: "Chó sủa ma", chắc là vậy!?

Rồi chợt nhớ sẽ dọn ra nhà mới trước Tết. Lại ngậm ngùi. Về nhà này từ 1990, lúc con trai học lớp 12, chuẩn bị thi ĐH. Một đêm nọ, con nói: "Bây giờ con mới hiểu "trăng vào cửa sổ đòi thơ"!

Từ nhiều căn hộ tập thể, rồi đến căn nhà thênh thang ồn ào ở phố chợ, bây giờ mình mới được ở căn nhà rộng, phòng riêng hoàn chỉnh, có sân, nghe được tiếng gà gáy, tiếng chim hót mỗi sáng. Tưởng như không có hạnh phúc nào bằng. Nhưng rồi cũng chính ở đây, đã diễn ra một chặng đường dài mà có chặng đường nào không sạn sỏi?

Sáng chủ nhật, hai vợ chồng ra nhà mới, định sắp xếp chuyện dọn nhà, dọn cây kiểng nhưng thợ không làm, con trai bận việc, con dâu chưa bao giờ mở hệ thống khoá ở nhà mới nên chịu thua!

Thấy chồng có vẻ bực mình, không dám nói thêm, về cho xong! Nhà lớn quá, nhìn rồi nhớ đến việc dọn dẹp thì lại thương con dâu. Chẳng biết khi nào mình về ở lâu, trước mắt, Tết chắc cũng ở khoảng 10 ngày trong cái bề bộn, ngổn ngang của nhà mới dọn!

Nhìn căn nhà "hoành tráng", thương các con lắm. Biết đây là công sức đầu tư của cả hai đứa về tiền bạc cũng như trí tuệ. Đi xây dựng cho người ta nhiều rồi, giờ cũng phải thực hiện hoài bão của mình chứ.

Mình quay tới, quay lui, vừa thấy xa lạ, cũng cảm thấy gần gũi, rồi nhiều đoạn đường sẽ được tiếp tục ở đây. Mong sao con cháu vui vẻ, sum vầy, khoẻ mạnh. Từ năm mới đến nay, lòng mình nhẹ nhàng, bớt những ray rứt đời thường, bớt buồn vui, giận hờn trong công việc và cuộc sống cứ vậy mà bình thản trôi đi. Mỗi lần, bắt đầu băn khoăn, mình lại tự trấn tĩnh. Nghĩ đi rồi cũng nghĩ lại, không sao, chuyện đời là vậy! Tất cả rồi sẽ qua, chỉ có cuộc sống là hiện hữu với những sự thật như nó vốn có.

Sáng nay, vừa nghe báo tin, một người bạn bị cao huyết áp, đi cấp cứu nữa rồi...

Mỗ sớm mai thức dậy, hít thở, thấy mình còn khoẻ mạnh, cử động, suy nghĩ bình thường, đó là hạnh phúc! Mặc cho tiếng chó sủa, tiếng mèo hoang........ 

18-1-2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét