Khi rời khỏi MT, rời khỏi nơi đã đi và về trong 25 năm, mình mang tâm trạng buồn bã, chơi vơi đến mấy tháng sau đó và viết thành thơ.
Biết đâu, rồi bây giờ cũng sẽ bỏ trường, nên tự nhiên nhớ lại và rất may, "hình như" nhớ được cả bài:
" Sao em bỏ trường mà đi
Hàng cây thôi chờ đợi
Nắng chẳng buồn lung linh
Mai này anh đến lớp
Chợt nhớ dáng mai gầy
Nghiêng vai bờ tóc rối
Nụ cười ai rất nhẹ
Xé lòng anh nỗi đau
Đưa người, ta không đưa sang sông
Mà sao có sóng ở trong lòng..."
Mình đâu có còn nông nổi, có nên nhắc lại slogan mà các em đã nói vui với nhau: "Bình tĩnh, tự tin, không manh động, âm thầm chịu đựng..."
Lòng đau quá, không khóc, cố gắng đi Cỏ May, đau một lần thôi và vết thương nào cũng phải lành mà: "Sao em bỏ trường..."
05-11-2009
Người lái đò mang thuyền đi bến khác
Trả lờiXóaCó bao giờ còn nhớ bến đò xưa?
Giờ còn mất? Khách sang sông ngày ấy...
Còn nhớ ân tình người giúp thoát bờ mê !
Cám ơn những chia sẻ ân tình của em
Trả lờiXóa