Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Đọc web Đỗ Hồng Ngọc

 

Mình không lạ gì anh Ngọc, đã từng cùng nhau góp sức, anh em chuyện trò khá nhiều lần. Từ khi anh chính thức về hưu thì lại ít gặp. Hôm nay, đọc những bài viết của anh trên web, có bài đọc lại, có bài đọc mới, mình mới hiểu vì sao gặp anh, thường được đối diện với nụ cười, với một nhân cách lớn mà không biết đến khi nào mình mới được là...đàn em!

Có lẽ phải tập sống như anh Ngọc, dĩ nhiên với mình là khó lắm vì tâm tính mình vốn đã như vậy.

Cả ngày chủ nhật không đi ra khỏi nhà, hai vợ chồng già cũng không trò chuyện gì nhiều, ai cũng nghĩ rằng nên nghỉ ngơi cho khoẻ để mai còn tiếp tục chiến đấu.

Hy vọng sức khoẻ đang ổn dần, chỉ còn hai buổi dạy tối nữa thôi, chắc là không sao! Việc thường nhật thì chẳng bao giờ kết thúc. Mình thích cách nói về "sự việc": "không có thì giờ" của anh Ngọc, anh trích mấy câu thơ của Nguyên Sa thật hóm hỉnh, mình đã từng là "fan" của Nguyên Sa nhưng chưa hề biết những câu thơ này: 

Không có thì giờ

Chim lấy đâu mà làm tổ

Tôi lấy đâu mà làm thơ

Em lấy đâu mà đọc những bài thơ tôi sắp viết?!

Cám ơn anh Ngọc, BS của mọi nhà, người anh lớn và đặc biệt, một nhà văn, nhà thơ hóm hỉnh đã cho em có niềm vui trong buổi chiều chủ nhật khác với những chiều chủ nhật trước.

20-12-2009

2 nhận xét:

  1. Bs Ngọc cũng là thần tượng của em. Khi em được tiếp xúc rồi thì thần tượng đã trở thành một người thầy, một người anh gần gũi và khả kính!

    Trả lờiXóa
  2. Chị cũng vậy, chị có 2 bài viết khác về BS Ngọc, em cố chờ Thu Nhân mang về nhà mới của chị cho em nhe!

    Trả lờiXóa