Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Chào năm 2009

 

Vậy là năm 2009 sắp kết thúc rồi.

Một năm với biết bao buồn vui, biến động.

Đầu năm thì chuyển công việc, cứ ngỡ sẽ được "dưỡng già" cho đến khi chính thức nghỉ, có ngờ đâu...tiếp nhận một mớ bòng bong, phải làm lại từ đầu. Rồi có nhân viên bị chứng hoang tưởng, không hiểu do tình trạng bệnh lý hay do áp lực công việc. Mình cũng chới với, lo âu, ray rứt, cuối cùng NV nghỉ, tuyển người mới, rồi mọi việc từ từ cũng  ổn định.

Tháng 3, 4 thì rộn ràng chuẩn bị đám cưới con gái với biết bao lo âu...cho đến ngày cuối cùng trước khi lễ cưới diễn ra. Tiếp nhận thêm một thành viên mới vào gia đình, vui, xem như có thêm một đứa con nữa để được yêu thương và chăm sóc. 

Đến tháng 9, công việc lại thay đổi, được tách ra một Phòng riêng với chức năng mới, nhiệm vụ nặng nề hơn nhưng...nhân lực thì vẫn cũ! Từ Trưởng thành Phó phòng, mình cũng chẳng băn khoăn về việc này vì mình không thể làm việc lâu hơn và hiệu quả hơn so với những người trẻ tuồi. Trưởng phòng cũng hoà đồng, dễ thương, xem nhau như chị em nên làm việc cũng được.

Nhưng quả thật mình không lường hết được sự phức tạp của những công việc mới của cái Phòng mới này. Không khó giải quyết nhưng liên tiếp và liên tục nên mọi người đều..ngất ngư! Đôi khi thấy các em cực quá, mình cũng không biết phải làm sao, chỉ động viên vì việc mới nên dần rồi sẽ quen, năm sau sẽ tốt hơn năm nay. Nhưng đêm về, lại thao thức, làm sao đây??? Làm việc thì vui, ở nhà sẽ thành người vô dụng, sẽ già và buồn hơn. Nhưng đã là lãnh đạo thì phải tròn trách nhiệm, mình già quá rồi chăng?

Tháng 11, bệnh suýt chết, lại là dịp để nhìn nhận lại mọi con người, mọi sự việc. Cả tháng 11 và đầu tháng 12, cứ loay hoay vì bệnh tật và đắn đo mãi với chọn lựa: nghỉ hẳn hay tiếp tục làm việc, hay chỉ dạy học mà không làm gì cả hoặc ngược lại?

Nhưng rồi cũng phải "vượt lên chính mình" để mà tồn tại! Đã đi làm bình thường khoảng 2 tuần nay và sức khoẻ có vẻ cũng ổn định. Không còn mất ngủ nữa, mặc dù ngày nào cũng phải uống mấy loại thuốc và phải tự an ủi đây là việc bình thường.

Bây giờ hết năm rồi, con trai chuẩn bị dọn nhà mới, rộng, đẹp, sang trọng hơn. Các con hy vọng đó là bước khởi đầu trở lại sau những ngày không bình lặng. Thôi thì, cũng cố mà tin như vậy. Những chuyện cũ đã trôi qua, mong rằng sẽ không trở lại, những điều đau xót, đã thành sẹo, không phai nhưng hãy...yên vị!

Chào năm 2009 với những điều có thể nói và những ngõ ngách, góc khuất mãi mãi không ai biết đến cho nên "muối xát lòng ai nấy mặn mòi". Không có điều gì ân hận chỉ xót xa...

"Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá...

Có còn hơn không, có còn hơn không..."

31-12-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét