Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Lại bệnh nữa rồi

 

Buồn ghê, chiều thứ ba vẫn đi làm và ăn uống bình thường mặc dù đi hai buổi trong ngày thì dĩ nhiên là mệt hơn đi một buổi. Chiều tối, càng lúc thấy trong người càng khó chịu mà lúc họp, máy lạnh đã giảm xuống, mình còn nhớ BV có vẻ không hài lòng vì mình đi đến phòng nào thì cũng yêu cầu giảm máy lạnh! Sao bây giờ lại thấy khó chịu, lạnh như là thời tiết đổi mùa vậy. Về đến nhà mình run lập cập, hay tại ai đó đã gửi mùa đông Paris về??!! Càng lúc càng khó chịu, đau nhức khắp mình mẩy và chắc chắn sẽ sốt. Thế là mình nằm vùi, cũng chỉ có chồng vất vả lo toan vì con chưa đứa nào về. Mình cũng biết sẽ bị cằn nhằn về cái tội đi làm hai buổi nên vật vã mà cứ ráng im thinh, chịu đựng một mình!

Cả đêm cũng kinh khủng không kém lần trước, mặc dù đã uống 2 viên thuốc ngủ. Mong đến sáng để đi khám mà sợ phải nhập viện quá đi thôi. Chồng an ủi: em tỉnh táo và không sốt cao, chắc không sao! Nhưng mà có ho, không nhiều như lần trước nhưng lại nghẹt mũi, bệnh gì nữa đây?! Sức khoẻ tồi tệ thật rồi, thành người vô dụng rồi!

Cũng may, khi N đến, nghe phổi thì bảo không có vấn đề gì, đưa đi phòng khám, cũng đông bệnh nhân, buổi sáng mà, nhưng N quen nên mọi thứ cũng OK. BS cũng khẳng định không có vấn đề ở phổi, lại sốt siêu vi thôi. Đi khoảng 1g mà mệt muốn đứt hơi, trên xe, taxi, mình không nói gì hết, nhắm mắt hoài, N sợ, cứ kêu và bắt mạch liên tục.

Về đến nhà, hầu như không sốt, chắc thấm thuốc N cho uống trước khi đi, nằm luôn. Lần nào bệnh cũng nhờ ơn trời, ơn bạn bè, con cháu thương. Chồng vẫn chưa yên tâm, buổi trưa bắt L khám lại, không sao! Lần này không thấy mặt nó thất sắc như hôm trước nên cũng yên tâm. Không đói mà nhớ đến thức ăn là ngán kinh khủng! Để cho chồng vốn là "bếp trưởng" cứ chào mời hết món nọ đến món kia, mình lắc đầu nhưng khổ tâm hết sức.

Sang ngày thứ hai thì dễ chịu hơn nhưng mệt thì vẫn mệt. Thật là ngại ngùng khi phải tiếp tục xin nghỉ, nhưng biết phải làm sao đây? Lớp ở QT lại nhờ H dạy, lại càng ngại, chẳng ai thích dạy thay bao giờ, hồi còn phụ trách bộ môn, mình khổ biết bao nhiêu về "vấn nạn" này nên giờ đâu muốn làm người khác khổ!

Cho đến hôm nay vẫn làm việc tại nhà, vấn đề quan trọng là: không lẽ cứ như vậy hoài sao? "Như vậy" là như vậy trong công việc cũng như đối với sức khoẻ. Mình đã lên lại bằng số cân trước khi bệnh, hồi phục cũng nhanh vì được bồi dưỡng quá kỹ, nay lại sụt nữa. Ngày nào con rể đi làm về cũng sờ trán, tay chân xem mẹ bới sốt chưa rồi kèm theo câu: mẹ ở nhà nha mẹ, mẹ đi làm nên mới bệnh đó!

Lần trước bệnh, nghe Tr nói lại, nhiều người lo lắng và cầu nguyện cho mình. Ben ở tận bên Mỹ cũng cầu nguyện mỗi ngày 2 lần, Tr nữa và còn biết bao người...Mình cảm động và có chút xót xa, ân hận.

Nay lại nặng lòng, nên đi hay ở, làm hay thôi....Đã làm thì nhiều khi phải lăn xả vì công việc chứ không thể nào cứ luôn viện dẫn lý do sức khoẻ. Hễ liệu không làm được thì nghỉ.

Mình sẽ chính thức thông báo để trường tìm người thay, trong thời gian này thì làm việc theo chế độ nghỉ ốm! Hồi đó, muốn xin thôi làm Trưởng khoa, thông tin với trường 2 HK, mãi đến khi mình đột ngột có vấn đề ở mắt khá nặng, phải đi Sing. chữa trị thì trường mới cho thôi. Nhưng về chỗ mới, tuy trách nhiệm có nhẹ hơn nhưng công việc sự vụ mà, liên tục và...liên tiếp...Sức khoẻ thì tuột dốc.

Mình thường hay nói với SV: "Em ơi, cuộc đời chờ em phía trước", còn mình, cái gì đang nhờ mình đây???

03-12-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét