Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Trở về với công việc quen thuộc

 

Đã đi làm lại hai ngày nay, cũng bình thường, không mệt lắm, không còn thở dốc, trừ khi lên-xuống cầu thang. Chắc không "mệnh hệ" nào.

Trở về với những công việc quen thuộc, vẫn nhiệt tình, nôn nóng đạt kết quả cuối cùng đến mức làm cho người khác cảm thấy bị áp lực. Hơn ai hết, mình cảm nhận được điều đó và mình cũng biết, chỉ khi nào mình kết thúc mọi công việc thì mới an nhiên được. Không hiểu tại sao các em cứ thích làm việc với mình, và cứ cho rằng: "Không có cô, tụi em như rắn mất đầu!". Có thật vậy không? Mình không đôn đốc thì công việc không trôi mà nhắc nhở không khác đang rầy rà cộng sự. Vậy mà thích cái nỗi gì? Mình có nhầm lẫn gì chăng?

Bắt đầu ái ngại rồi! Mình hiểu, đối với trường, làm việc bán thời gian sẽ là điều vô nghĩa vì hễ còn làm quản lý thì danh nghĩa là "bán" nhưng thật sự, để công việc hiệu quả thì phải "trọn".

Cứ vậy hết ngày này sang tháng khác nhưng thật lòng mà nói, mình rất yêu thích công việc đang làm và đã từng nghĩ đây là nơi dừng chân vì từ khi bắt đầu đi làm việc đến nay mình đã thay đổi quá nhiều vị trí rồi! Lúc nào cũng là người "đi xây hồ kẻ gỗ", yếu thì có mình, mạnh rồi thì hân hạnh đi đến nơi khác yếu hơn! Mình cũng quen và cho đó là số phận nên "chạy trời không khỏi nắng".
Đang ưu tư lắm về việc "định hướng nghề nghiệp", già rồi mà còn phải suy nghĩ đến chuyện này, thật là trớ trêu.

Đúng là "bỏ thì thương, vương thì tội"

Hãy tĩnh tâm, mình muốn làm việc hành chính, tiếp tục giúp đỡ sinh viên như tâm nguyện hay là chỉ muốn đi dạy với tư cách GV thỉnh giảng?

Hãy tĩnh tâm và suy nghĩ. Nếu đi dạy, sẽ có nhiều thời gian cho việc viết lách, có chút gì đó để lại cho đời...hay không???

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét