Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Vẫn còn dư âm

 

Sáng nay hai vợ chồng cùng với con rể nghe vài bản nhạc trong 4CD "Thành đoàn thời đánh Mỹ" được tặng hôm họp mặt. Quà kỷ niệm 60 năm "hoành tráng" với 4CD và 4DVD. Nghe ba kể một vài kỷ niệm, con rể sáng mắt: "Hèn chi ba mẹ theo cách mạng hết!".

Vậy đó, một thời tuổi trẻ hào hùng đã qua, gần 40 năm nhìn lại, bỗng ngậm ngùi. Từ hôm đi dự họp mặt về, mình không ngủ được ngon giấc đêm nào. Quá khứ hiện về, rõ như mới hôm qua, lần đầu tiên xem triển lãm, thấy những cảnh thảm sát ở Sơn Mỹ, Mỹ Lai, mình như cô công chúa vừa bước ra khỏi tháp vàng. Từ bàng hoàng đến ngạc nhiên, rồi xót xa, và cuối cùng, đến sinh hoạt cùng hội Nữ sinh viên văn Khoa. Lúc đầu, mấy chị dạy mình làm hoa hồng bằng giấy màu đỏ để cài lên áo cho những ai đến tham quan triển lãm, chị NDung là khéo tay nhất, rồi đến chị HDiệp...mình đến mỗi ngày, sau những giờ học trên giảng đường như một nơi chốn thân quen. Lúc ấy, mình được khen là chưa biết "cúp cua" giờ nào...sợ lắm, dù không có ai điểm danh nhưng đi học ba vẫn đưa đón mỗi ngày.

Thế là đến khi được hỏi: "Em sợ Việt Cộng không?". Mình đã trả lời không chút ngần ngại, do dự: "Người ta cũng là người như mình, có gì đâu mà sợ hả chị?". Con đường đến với phong trào SV của mình thật đơn giản, vậy mà bao nhiêu năm gắn bó, hồi đó, có tật, cái gì cũng khóc, rồi lại tiếp tục khóc vì bị chê: "Sao em tiểu tư sản quá vậy?". Vậy mà lại có nhiều người yêu "tiểu tư sản" mới chết! Biết bao chuyện tình không thành lời, kể lại, vẫn chưa hết xúc động. Giờ thì là bạn bè, hễ buồn thì tâm sự nhiều một chút, nếu cuộc sống của ai cũng bình thường thì nhốt trong ký ức.

24g có người nhắn tin nhưng mình tắt máy nên đến sáng mới nhận. Thì em đã bao giờ không xem anh và bạn bè là đồng đội, nhất là anh thì hiển nhiên phải là đồng đội thân thiết rồi, anh nhắc nhở em, vì sao vậy? Thay cho lời xin lỗi? Cuối cùng, cũng chỉ có em hiểu và em luôn chấp nhận sự thật như nó vốn có. Chưa bao giờ mình băn khoăn về điều này. Cho dù cuộc sống giờ đây có muôn màu, muôn vẻ nhưng bạn bè thì vẫn là bạn bè. Hôm biết NNH bệnh ngặt nghèo, nhóm mình cũng đã có mặt, nhìn lại, ai cũng già và gặp nhau chủ yếu nói về thuốc men, bệnh tật nhưng vẫn thâm tình, thân thiết như cách đây mấy chục năm bàn kế hoạch xuống đường, tuyệt thực vậy mà. Ở đó, chúng mình đã có tất cả những gì là vốn sống, là sự trải nghiệm cho cuộc đời còn lại đang sống.

Mình đang tiếp tục nghe nhạc, xúc động lạ kỳ nên hoàn toàn chia sẻ với anh, nghe mà ứa nước mắt là vì vậy.

Hôm nay, một cuối tuần vui vì được hoá giải mối quan hệ mình chưa bao giờ mong muốn kết thúc một cách cay đắng.

Hôm nay, một cuối tuần vui vì nhận được tiếng nói ủng hộ của BGH trong một số việc cơ bản, như vậy, sẽ thuận tiện và có lợi ích nhiều cho sinh viên. Cả đời, nhất là khi nhận nhiệm vụ ở Phòng HTSV-CĐ, mình chỉ mong muốn những điều tốt đẹp này.

Hôm nay, một cuối tuần vui vì nhận được mail của một cựu HT đã từng lãnh đạo được mình mến phục, hiện sống ở Mỹ.

Đã làm việc với nhiều lãnh đạo nhưng không phải ai mình cũng cảm mến, nể phục, nhận tin của một người vốn đã thông cảm, thân thiết, mình thấy vui vui.

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, hôm nay nhiều niềm vui quá, khởi đầu tốt đẹp của một tháng đầu năm, năm mà mình quyết tâm có một cuộc sống thanh thản mà mỗi ngày qua, phải biết mình đã sống hữu ích như thế nào và "cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao..." 

10-1-2010

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét