Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Nhật kí bệnh viện

 

Tối thứ sáu 6-11-09

Không hiểu sao người uể oải quá, hình như hơi sốt nhưng nhiều việc phải giải quyết cho xong, chắc phải nghỉ vài ngày thôi. Mơ đến Bình Châu...xa vời! Tối có lớp PSC, đang đưa vào một nội dung mới: "Cách tổ chức các sự kiện", mình bỏ công tìm đọc nhiều tài liệu, thấy SV hứng thú nên mình cũng hăng, phải dạy tối nay thì mới hướng dẫn BT để thứ hai SV thuyết trình thay cho điểm thi cuối môn. Đúng là hụt hơi nhiều lần, tay chân lạnh, nhờ V xuống phòng lấy áo, vẫn không hết, giảm máy lạnh, không xong. Giờ giải lao, mình nằm xuống bàn, đầu ong ong, chắc không thể dạy đến 21g như mọi khi nên mình kết thúc lúc hon 20g và cho SV ở lại thảo luận tiếp. Lên ngay taxi, nhắm mắt cho đến nhà, leo từng bậc cầu thang mà bủn rủn.

Ăn cháo, uống thuốc, con gái lau mát và cặp nhiệt suốt, mệt, làm biếng nói rồi, con làm gì cũng mặc. Khuya, cho con gái về phòng ngủ, bật sẵn ĐT, không ổn thì mẹ gọi, không lẽ bắt con thức suốt. Trong đêm, có thức 2 lần, uống nước và uống sữa, vẫn tỉnh táo nhưng nhức đầu khủng khiếp và nhức khắp người. Chắc nhiễm cúm A rồi, rách việc chứ chẳng chơi, còn ảnh hưởng đến bao nhiêu người... Mong đến sáng, con sẽ đưa đi F-V

Sáng thứ bảy 7-11-09: Tại BV hiện đại...

7g30, không lấy hẹn được, bảo thứ 7 thì không cần hẹn. Lê lết xuống lầu, lên taxi, vào đến nơi, di chuyển bằng xe đẩy, rất thảm. Một số học trò cũ, thương cô quá, sợ chờ lâu nên chuyển sang khám cấp cứu. Tưởng hay mà hoá ra tệ hại. BS bảo chưa thấy rõ triệu chứng cúm A, tỉnh táo, không ho nhiều, không viêm họng, không chảy mũi, chụp hình xoang bình thường nên cho về! Không thấy test máu hay có bất kỳ chỉ định nào khác, mình hoang mang vì vẫn mệt lắm nhưng không lẽ yêu cầu được nằm viện??

Ngồi chờ con mua thuốc, vừa lạnh, vừa mệt, thấy thời gian như ngừng trôi, đến nhà đã hơn 11g30, muốn xỉu! Hẹn với con mấy lượt mới húp vài muỗng cháo để uống thuốc. Con vẫn lau mát suốt, thấy con vất vả quá, mình không nỡ nhưng quả thật là không tự làm việc gì nổi hết!

Đến chiều, không nhớ mấy giờ...con ngủ quên một chút, thức dậy, cặp nhiệt lên đến 39.2, hình như nó hoảng hốt, gọi anh chị, mình mệt, không còn chú ý nghe ai nói gì nữa.

Rồi con trai có mặt, có BS L. đi theo (người mình phải mang ơn cứu mạng). Tức tốc vào Medic, xét nghiệm máu rồi chụp hình phổi, kết quả thế nào mà thấy L. hơi thất sắc! Lần đầu mình thấy nó như vậy, hồi đó đến giờ, lần nào khám bệnh cho mình nó cũng thường hay nói: "Không sao đâu dì, dì không có bệnh gì hết!". Lần này chắc có bệnh rồi, phỏi tổn thương 2 lá là sao, mình đâu có hiểu.

Từ Medic đến BV Nhiệt Đới mà sao đi hoài không tới? Mình mệt quá, bắt tắt máy lạnh, mở hết kính, vẫn không hết mệt. Rồi lại đẩy vô phòng nhận bệnh, ai cũng căng thẳng, BS còn phán cho một câu:" Sao để bệnh nặng vầy mới vô BV?". Trong vòng 10 phút, mình được đẩy xuống Phòng Cấp cứu hồi sức tích cực, cửa cuối cùng của BV này!

Tối 7-11-09: Địa ngục trần gian...Đoạn đường ai có qua cầu mới hay

Được hân hạnh nằm luôn trên băng ca, chứ không phải giường, tiếng điều dưỡng eo éo: mời người nhà ra ngoài, sau khi đã cho mình thở oxy, có oxy, đúng là như người chết đang sống lại. Mình khoẻ hơn nhiều nhưng vẫn nhức đầu và nhức toàn thân, đặc biệt, không thể ho được do quá nhức đầu. Tất cả đều đi ra, mình bắt đầu quan sát, kinh khủng quá, không nhìn cũng phải thấy, lúc đó, mình cũng hoa mắt, không khát, không đói, chỉ thấy lo âu vì không biết mình bệnh gì. Nếu là cúm thì rõ ràng đang trong tình trạng khó thở mà như vậy thì rất nguy hiểm. Nhìn đồng hồ, từng phút giây qua đi, đêm dài vô tận. Mắt mở trừng trừng vì căng thẳng, không nhắm lại được. Khoảng 1 giờ lại thấy con trai nhấp nhổm ngoài cửa kính, hai mẹ con thì thầm với nhau, nhưng điều dưỡng cũng phát hiện, chửi té tát, nói là nó không biết đọc nội qui. Có 1 lần, con chạy vô, lợi dụng lúc người ta đẩy bệnh nhân mới vào, nghe chửi tha hồ sướng, nắm tay lôi ra luôn. Mình thương con đứt ruột, đâu có biết L. đã cảnh báo là phải theo dõi thường xuyên, nếu thấy mình thở bằng máy là diễn biến xấu, phải ĐT cho nó hay để tiếp tục gửi BS. Đêm kinh khủng, 24g, chụp hình phổi ngay tại giường, XN cúm A bằng cách ngoáy vào mũi, vào họng...mình đau nhưng, không còn sức để la, hơn nữa, cá nằm trên thớt rồi! Đến 4g00, mọi sinh hoạt của BV bắt đầu như ban ngày. Những tiếng máy móc, tiếng máy lạnh, tiếng người không thở được, kéo đờm rồ rồ, tiếng nói chuyện đến đinh tai, nhức óc của điều dưỡng...một âm thanh tổng hợp ghê người mà mình không thể nào quên được. Nghe kể lại mới biết con trai phải nhờ V công kênh lên để nhìn từ cửa sau xem mẹ thở máy hay thở oxy, vì mình bị suy hô hấp nặng, diễn biến bệnh quá nhanh nên rất nguy hiểm, có thể là không cứu được. May mà lúc đo, mình không biết gì cả!

Sáng chủ nhật, 8-11-09, ngày thứ hai ở địa ngục trần gian

Mình tỉnh táo và khoẻ hơn nên mới hiểu sự khó chịu khi vướng víu 2 ống oxy. Hèn chi hồi đó, ba cứ gỡ ra, những ngày cuối cùng, chắc biết không sống được nên ba càng gỡ nhiều, liên tục, phải lấy băng keo dán lại. 6g00, nhận bữa ăn sáng, biết ngay là của chồng cực khổ nấu và mang vào cho kịp giờ nhưng mình mở nắp, cố ăn 2 muỗng rồi đậy lại, lòng cũng đau lắm nhưng không thể nào ăn tiếp.

Bắt đầu quan sát xung quanh: cạnh bên, giường số 10 là cô bé mới sinh 10 ngày, nhiễm trùng huyết, người đen thui, mắt, miệng chảy máu, chắc là đau đớn lắm, mình không muốn nhìn vì quá thương tâm nhưng không nhìn mà cũng thấy vì 2 giường chỉ cách nhau chưa được 1 m! Giường số 11 là một bà cụ ngoài 80 bị tiêu chảy không cầm được, con cháu vào thăm thì chỉ hỏi có dặn dò gì không? Mình là giường số 9, con số hên mà không hên chút nào, lại còn bị ĐD kêu bằng: "Con nhỏ giường số 9...". Sau này, khi xem lại bệnh án, chắc là biết tuổi, nên gọi lại "lịch sự" hơn: "Bả", thật là khó nghe. Mỗi lần muốn nhờ vả việc gì, mình phải do dự nhiều lần mới dám nói, đúng là tụi nó cũng cựa nhưng hình như nạt nộ là bản chất! Và bệnh nhân là những người có tội tày trời: bệnh làm chi để phải vào BV!!???

Mình vẫn mở mắt trao tráo, ngẫm nghĩ biết bao chuyện đời: mình có chết không? Bệnh gì mà kỳ cục, tự nhiên thấy tay chân như không phải là của mình, đầu óc thì nhức liên tục, nhắm mắt lại, chỉ thấy toàn những dấu hoa thỉ màu đỏ, càng nhắm chặt thì càng thấy nhiều. Nhớ cháu nội, nhớ những việc chưa làm xong, nhớ bạn bè đã đi xa, nhớ ba má và nhớ nhiều thứ lăm.

Mình thấm thía điều má từng nói nhiều lần khi còn sống: hồi mạnh khoẻ, đi làm việc cực bao nhiêu cũng được, ráng kiếm nhiều tiền, hễ có bệnh thì nằm nhà thương tư, được chăm sóc đàng hoàng chứ nằm nhà thương thí (thời đó, BV công là nhà thương thí) chịu không nổi! Bây giờ thì con hiểu rồi!

Đến 10g30 chủ nhật, con gái và con rể thay phiên vào thăm, 1g sao mà ngắn ngủi, mình không kịp dặn dò gì hết, mà cũng không ăn uống được gì. Con rể massage tay chân cho mẹ, tận tình, tội nghiệp lắm. Con gái chưa có kinh nghiệm nuôi bệnh nên không làm được gì nhiều thì đã hết giờ. Giọng xua đuổi của hộ lý lại eo éo nhức óc!

Mình chỉ toàn nhờ mấy em thực tập ĐD của trường Phương Nam, nghe mình là cô giáo nên tụi nó cũng tận tình. Khi được BS chính thức thông tin mình không bị nhiểm cúm A, mình mới nhẹ người. Nhờ gọi ĐT báo với ở nhà mà cũng bị chửi, chán đời thật! Nhưng "ở hiền gặp lành", cũng có em tận tình giúp đỡ, chạy ra ngoài, gọi ĐT về nhà, cũng không kịp nhìn tên (vì không có kính) để mà trả ơn cho nó.

Mình khổ sở với mái tóc dài, chỉ có 1 tay, không làm được gì, tay kia không cử động vì truyền dịch liên tục mà đủ thứ dây: Oxy, khẩu trang...tóc thì rối nùi. Có em nào đó, thắt bím lại, 1 chút sau cũng rối, chiều chủ nhật, mình tự ngồi lên, chải đầu, tóc rụng xót lòng! Lúc đó, chợt nghĩ, người ta bệnh lâu ngày, cạo trọc cũng là có lý do

Tối chủ nhật, làm chủ bản thân

Mình vẫn không chợp mắt được chút nào, 21g00, ĐD rút oxy và cho mặc áo quần, thời trang của bệnh nhân quá đẹp, không đụng hàng! Từ giờ phút này, mình phải ráng bình tâm thì mới mong thoát ra được địa ngục trần gian này...Phải thở đều, ráng uống sữa, uống nước, bình tâm và an nhiên cho mạch ổn định. Cặp nhiệt không thấy sốt, dấu hiệu tốt lành rồi, cố gắng thở đều...nhịp tim vẫn được theo dõi trên máy, không ổn là tiếp tục thở oxy...Phải cố gắng, nhắm mắt, thở đều.

Lạnh quá, không sao ngủ được...đến 2g00, ĐD rút hẳn dây oxy mang sang giường khác, vậy là mình ổn rồi, hy vọng "một ngày mai tươi sáng"...

Sáng thứ hai 9-11-09, thoát khỏi địa ngục trần gian

Mãi đến hơn 8g00 mới có BS đến khám và quyết định cho xuống trại, nhưng kèm theo lời cảnh báo là phải uống thuốc huyết áp...

Sẽ viết tiếp.... 

17-11-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét