Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Ngày 8-3

 

Hôm nay là 8-3 mà mãi đến giờ này mới rảnh rang đôi chút.

Cả ngày thứ bảy vất vả quá! Sáng tổ chức ở trường, cũng tạm gọi là thành công, mình đã cố gắng hết sức rồi và không bận lòng nữa, khen chê, tuỳ tâm người dự!

Buổi chiều đưa con gái đi tái khám, trước đó, con buồn bã, không ăn, không buồn tâm sự với mẹ, mình cũng mất tinh thần. Nhưng kết quả siêu âm của BS làm cả nhà đều nhẹ lòng! Sau đó, mấy mẹ con đi ăn bò bảy món ở Au Pagolac, ngon miệng, vui, bà bầu ăn được kha khá nên càng vui. Buổi tối, ăn trái cây, xem phim với các con, hạnh phúc quá đơn sơ và gần gũi.

Sáng chủ nhật đi khám cái chân đau ở Chấn thương chỉnh hình. BV đông như chợ Tết dù là ngày chủ nhật! Thì cũng chụp phim, rồi BS nhìn ngó qua loa, rồi ghi toa, mua thuốc, tiếp tục ngồi chờ. Lòng trống trải, bệnh mà không khám thì sợ, khám xong, uống thuốc cũng không biết có hết không?! Mình đau hơi nhiều, lại thốn chứ không phải như những lần trước nên hơi sợ bị gai gót chân nên mới khám chứ cái chân này có bao giờ hết đau! Không có gai, vậy là mừng rồi, chỉ là viêm cơ, BS nói vậy, mình cũng chưa tin. Cứ uống thuốc xem sao, hồi đó đến giờ, trị nhiều nơi rồi, BV ĐHYD, SG ITO, F-V mà đâu có hết! Bởi vì đã không thực hiện yêu cầu: không đi, không đứng lâu! Ôi, nằm trên giường hôm ở BV rồi, đúng là người ốm đi, không vận động nên dĩ nhiên chân bớt đau nhưng nằm như vậy là bệnh khác rồi, cũng đâu vui sướng gì!

Tối, đi ăn tiệc với gia đình chị Thuý Vân, sao mà chị xinh đẹp, trẻ trung và dễ thương như vậy! Hồi còn học P2, chị cứ như là chị cả, chị lập gia đình sớm nhất, nghe chị lấy chồng mà cứ bàng hoàng! Nhớ mãi gốc cây mận ở nhà Hoà Hưng của chị. Ước sao 5-10 năm nữa mình cũng được như chị!

Sáng nay nhận mail chúc mừng của anh L, bỗng nhớ những ngày 8-3 ở NĐC quá! Đúng là vui thật, mình làm MC nhiều lần, "quậy" nhiều trò trong không khí thân tình của 1 trường PT. Giờ ở môi trường ĐH, khác biệt nhiều, ít thân thiện. Nhớ lần thi nấu ăn, Thuý Mai thì nấu canh chua, anh Tuấn làm gỏi cuốn, anh nói: ở nhà, toàn là vợ cuốn cho ăn. Mình đứng đằng sau "nhắc tuồng" đến nỗi...bị BTC nhắc nhở vì phạm nội qui nhưng cuối cùng tổ Văn cũng có giải. Thương biết mấy kỷ niệm của một thời, bởi vậy, khi tổ làm tiệc chia tay, mình chỉ khóc mà không nói được gì cả.

Cũng 10 năm rồi, nước mắt dần cạn, cuộc sống cứ trôi theo dòng chảy của thời gian. Có những lần nhận hoa 8-3, không có tên người gửi nhưng mình cũng đoán biết để cám ơn. Tiếc rằng, người ấy giờ cũng đã vĩnh viễn xa.

Hôm nay, học được thêm 1 câu: "Một ngày sống là một ngày vui".

Vậy, hãy cứ vui cho trọn kiếp người.

 

 

1 nhận xét:

  1. Năm 2007 em bị đụng xe tưởng chết... khi tỉnh lại được, câu đầu tiên ...răn mình cũng là câu này...

    Trả lờiXóa